Chương 33: Mãnh hổ thoát lao

Trói…chặt quá

"A Đẩu kịch liệt thở dốc, không ngừng lấy Thanh hồng kiếm chém mạnh lên thiết liên, hắn tốn rất nhiều khí lực để đè nén nước mắt của mình, nhưng vô luận thế nào cũng khống chế không được, đành phải mặc kệ nó ào ạt chảy xuống. Lữ Bố hờ hững nói:"Trói hổ đương nhiên phải chặt

"A Đẩu chém gãy cây thiết liên kiên cố nhất, tâm thần hơi định, nói:"Ta kéo ra…Ngươi chịu đựng" Lập tức rút cây xích xuyên trên xương quai xanh của Lữ Bố ra. Lữ Bố kêu đau một tiếng, A Đẩu thấy xiềng xích kia mang theo huyết nhục chậm rãi mài ra, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy ròng.

Đến khi xiềng xích toàn thân được cởi bỏ toàn bộ, lưng A Đẩu cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, giống như hư thoát.

Hắn chọn ra một ít thảo dược từ trong chiếc túi móc được lúc trước, nhét vào trong miệng, vừa khóc vừa nhai, đứt quãng nói:

"Không sao, qua vài ngày nữa vết thương sẽ tốt lên…Ngươi là thiên hạ đệ nhất…"

Lữ Bố nhìn A Đẩu, thật lâu sau nói:

"Gân tay, gân chân ta đều đã đứt cả rồi, võ kỹ mất hết, giết ta đi, trở về cũng là một tên phế nhân thôi"

A Đẩu mờ mịt lắc lắc đầu, hít mũi, nói:

"Về nhà ngươi cứ ngồi đó, chuyện gì cũng đừng làm, ngươi không thể cử động, về sau mỗi ngày ta đút ngươi ăn cơm, được không? Ngươi không chết là tốt rồi"

"Giết ta đi, nghe lời" Lữ Bố nói.

A Đẩu lắc lắc đầu, làm như không nghe thấy, lau nước mắt, đem thảo dược đắp lên miệng vết thương trên xương quai xanh Lữ Bố, máu từ từ ngừng chảy.

A Đẩu khoác một tay của Lữ Bố lên vai mình, nhặt lấy kiếm Thanh hồng, kéo hắn ra khỏi lao tù.

Thân thể Lữ Bố nặng trĩu, nhưng lúc này A Đẩu lại tràn đầy dũng khí dùng không hết, cắn răng nửa cõng hắn ra tù lao, đi ra bên ngoài.

A Đẩu đứt quãng nói:

"Ta…Lát nữa bị Tào Tháo bắt…Ta sẽ một kiếm đâm chết ngươi, rồi sau đó một kiếm đâm chết chính mình…"

Lữ Bố chỉ yên lặng nghe, giống như đang mơ một giấc mộng xa vời.

Lát sau, lỗ tai Lữ Bố hơi giật giật, nói: Có người tới, đâm

A Đẩu mờ mịt nói:

"Ngươi nghe được sao?"

Lữ Bố không đáp, A Đẩu bèn quay người lại, khiêng hắn đi qua đầu thông đạo khác.

A Đẩu choáng váng đầu óc, lại nói:

"…Muộn chút nữa hả chết, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện cùng ngươi mà"

Tiếng cước bộ truyền vào hành lang dài, quả thật có binh sĩ đi xuống.

A Đẩu hoàn toàn mặc kệ truy binh, thở dốc mấy hơi, nói:

"Vừa rồi sao ngươi biết là ta tới, ngươi nghe được ta nói chuyện sao?"

Lữ Bố hờ hững nói:

"Làm thị vệ lâu như vậy, nên nhận ra tiếng bước chân của ngươi"

A Đẩu đáp: Ừm, y như chó

A Đẩu lại cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!