Chương 31: Tào phi tuyển phi

Đường phía Đông đường phía Tây đường phía Nam, năm dặm trạm dịch bảy dặm trạm dịch mười dặm cũng là trạm dịch.

Đi từng bước cứ mãi ngoảnh đầu nhìn lại.

Thoáng chốc trời cũng tối ngày cũng tối mây cũng tối.

Tà dương rải khắp chốn, ngoảnh đầu lại sương khói mờ mịt.

Không còn thấy rõ, sơn vô số thủy vô số tình vô số.(1)

_____Trương Minh Thiện

"Nãi Cát ngươi muốn chua chết lão tử hả…Có thứ khác không?"

A Đẩu nằm nghiêng trên chăn đệm trải trong góc trướng bồng, kề sát mặt tới bên rìa trướng, mặt đất nơi đó bị đào thành một cái hố nhỏ như lỗ chó, hố nhỏ nối liền trong và ngoài trướng.

Lúc này gương mặt của Vu Cát đang chen chúc trong miệng hố ngoài trướng.

Vu Cát nghĩ nghĩ rồi nhét vào một miếng trái cây khác, nói:

"Quả này hơi chát chút"

A Đẩu ngẫm nghĩ, chép chép miệng, dù sao cũng đỡ hơn chua. Bèn chùi chùi trái cây vào vạt áo, nhét vào miệng.

Mành trướng vén mở, người đưa cơm tiến vào.

Cút ra ngoài_____! A Đẩu mắng, từ trên đệm tung mình dậy, cầm khay ăn hung hăng ném ra ngoài cửa, rồi như trâu đực phát điên thở dốc, quát: Cút!

Lưu Bị và Triệu Vân đứng ở ngoài trướng, thấy trong trướng ngọ thiện bị ném ra, cơm trắng văng đầy đất. Triệu Vân thở dài, nhưng Lưu Bị lại thản nhiên nói:

"Mới có hai ngày thôi. Đợi nó đói thêm vài ngày nữa, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt, Tử Long, ngươi không thể quá nuông chiều nó"

Triệu Vân gật gật đầu, Lưu Bị bèn xoay người rời đi.

Hôm nay là ngày thứ mười sau khi thành Ba Trung bị phá; ngày thứ bảy sau khi Trương Lỗ chết và là ngày thứ năm sau khi Điển Vi bắt giữ Lữ Bố, giải về Lạc Dương.

Ngày thứ năm đếm ngược tới lúc Lữ Bố bị vấn trảm.

Cũng là ngày thứ hai A Đẩu tuyệt thực.

Thế cục hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay Lưu Bị, thực lực phụ tá của thân sinh nhi tử đã đạt tới trình độ mà mình không cách nào tin tưởng nổi, chỉ trong nháy mắt Vu Cát đã dễ dàng phá vỡ đạo thuật của Trương Lỗ, Khương Duy Mã Siêu từ trong hỗn loạn đánh tan quân Hán Trung.

Trương Liêu trở mặt, mang theo bốn ngàn thuộc hạ bộ binh, cứ thế công hãm thành Ba Trung. Tào quân đã mất đi đại thế, rút về Lạc Dương.

Mà cái kẻ mình sợ nhất cả đời kia cư nhiên lại chưa chết! Còn làm thị vệ của Lưu Thiện nữa! Nghĩ tới đây, Lưu Bị gạt mồ hôi lạnh, may mà Lữ Bố đã bị Điển Vi bắt đi. Bằng không nếu hắn muốn thanh toán món nợ cũ ở Bạch Môn lầu, dùng mạng cả nhà mình cũng không đủ đền.

Võ lực của Lữ Bố đệ nhất thiên hạ, võ tướng dưới trướng mình, ai có thể chế trụ được hắn?

Cho nên khi A Đẩu phẫn nộ yêu cầu phái người đi cứu Lữ Bố thì Lưu Bị như chém đinh chặt sắt cự tuyệt thẳng.

"Ngươi có biết hắn là ai hay không?! Hắn là Lữ Phụng Tiên! Ngươi quên Đinh Nguyên Đổng Trác chết như thế nào rồi sao?"

"Ta con mẹ nó không biết Lữ Phụng Tiên đồ bỏ gì hết! Hắn là Ách ba của ta!" A Đẩu giận tím mặt quát:

"Hắn đã cứu mạng ta! Cũng đã cứu mạng ngươi!"

"Tuyệt đối không cho ngươi đi!"

Lưu Bị tức đến cực điểm, trong tiếng thở dốc mang theo sợ hãi và phẫn nộ, đứt quãng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!