Võ tướng Ách thị triệu tới mang A Đẩu vào thành Ba Trung, dọc đường vậy mà không người nào cản trở, A Đẩu thầm phỏng đoán, địa vị người này trong trận doanh Trương Lỗ hoặc Tào Tháo nhất định rất cao.
Nhưng vô luận hắn gặng hỏi thế nào, võ tướng cũng cự tuyệt không chịu tiết lộ thân phận của mình.
Bọn họ xuống ngựa trước một gian phủ đệ, võ tướng kia nói:
"Huyền Đức Công đang ở chỗ này, ngươi cứ vào đi, đừng kinh động tới người khác. Sáng sớm mai ta sẽ tới đây đón ngươi, chở ngươi về doanh"
Trong phủ ánh đèn dầu le lói như hạt đậu, Lưu Bị bày vài quyển kinh ố vàng trước án, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Đẩu, lập tức như gặp phải sấm giữa trời quang.
"Ai kêu ngươi tới đây? Là ý của quân sư sao?" Lưu Bị trầm giọng nói.
A Đẩu đáp: Con tự tới
Nghiệt tử! Lưu Bị giận tím mặt, cầm cục chặn giấy bằng đá cẩm thạch nặng trịch lên ném qua Lưu Thiện!
Chủ công bớt giận!
Mã Siêu sợ hãi nói, bước dài lên phía trước, xoay người bảo hộ A Đẩu, một tiếng trầm đục vang lên, sau tai bị cạnh đá cẩm thạch bén nhọn xé rách một đường.
Ông… A Đẩu vô luận thế nào cũng không ngờ Lưu Bị lại ra tay độc ác đến vậy, cái chặn giấy kia nặng hơn cả cân, nếu nện trúng trán mình e rằng sẽ lập tức hôn mê.
Hắn đẩy Mã Siêu ra, xông lại gần Lưu Bị nói:
"Cha đừng có không biết điều! Mẹ nó ta đây là lo cho cha!"
Càn rỡ! Lưu Bị gầm thét:
"Hành động lỗ mãng như vậy! Ngươi muốn ta tuyệt hậu phải không!" Lập tức giơ tay hung hăng tát Lưu Thiện một cái.
Tuy võ kỹ của Lưu Bị không tinh xảo như Triệu Vân, Quan Vũ, nhưng lúc còn trẻ cũng từng khắc khổ tập võ, bằng không sao lại bảo rằng tam anh chiến Lữ Bố? Cái tát đó dưới cơn thịnh nộ vung toàn lực, tức khắc khiến A Đẩu trời đất quay cuồng, bất tỉnh.
Pháp Chính nghe tiếng vội vã chạy vào trong sảnh, kinh hãi nói:
"Sao chủ công lại ra tay tàn nhẫn như vậy!" Vội tiến lên đỡ Lưu Thiện, rồi lấy tay áo thấm ướt trà nguội, nhu tới nhu lui trên mặt A Đẩu.
A Đẩu hoảng hồn chưa định thở dốc tỉnh lại, trong não vẫn còn ông ông, đầu đau muốn nôn.
Đó là lần đầu tiên hắn chứng kiến cơn thịnh nộ của Lưu Bị, nhưng hắn bất chấp hết thảy, vùng vẫy bò tới một bên thính đường, bắt đầu lớn tiếng nôn mửa.
Não hắn đã bị cái bạt tai kia đánh cho chấn động ở cường độ thấp.
"Lão ba…Ông muốn đánh chết ta sao…" Lúc quay đầu lại A Đẩu thù hằn nhìn sang Lưu Bị, thở dốc mấy hơi, cảm giác buồn nôn đã giảm bớt, A Đẩu cắn răng nói:
"Ta quả nhiên, không nên tới đây…"
Nếu có Gia Cát Lượng, Triệu Vân ở đây thì tình hình sẽ khác đi rồi. Thấy phụ tử bất hòa, Mã Siêu Pháp Chính đều không dám tới khuyên bảo.
Hai mắt Lưu Bị đỏ bừng, kịch liệt thở gấp, A Đẩu bất chấp, mắng:
"Lão tử chịu đánh, bằng không ta xem ông chết rồi…Làm sao công đạo với mẹ ta!"
Câm miệng!
Mã Siêu rốt cuộc tức giận quát.
Lưu Bị một tay nắm quyền, chống đỡ trán, ho dữ dội mấy tiếng, một ngụm máu tươi phun lên kinh quyển trên án.
Gần nửa canh giờ sau, cơn choáng và buồn nôn của A Đẩu mới qua khỏi, uống vài ngụm trà, thoáng đè nén tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!