Chương 3: Diệu biện cơ phong

Dân không sợ chết, vậy lấy cái chết ra hù dọa có ích gì? Cùng lắm thì giết là xong, dù sao cũng xúi quẩy lắm rồi, giết lão tử đi, lão tử xuyên tiếp, lần tới xuyên thành cha ngươi luôn.

A Đẩu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc trấn định, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khổng Minh, cả gan nói:

"Tiên sinh nói…nói gì?"

Trong lúc nói không kềm được run lẩy bẩy, chỉ thấy hai mắt Gia Cát Lượng trong suốt, đầu mày khẽ cau, dường như phát hiện ra chuyện bất hợp lý, tầm mắt A Đẩu và Khổng Minh vừa chạm nhau, lập tức không cách nào dời đi, cảm thấy trong đôi hắc mâu kia có một cổ lực hút, khiến não mình đần đần độn độn, lẩm bẩm nói: Ta là ai?

"Ngươi từ nơi nào đến?"

Khổng Minh chậm rãi hỏi, giọng nói như mang theo yêu lực thôi miên.

Ta từ… Ánh mắt A Đẩu mơ màng.

Phải biết rằng lúc bé Gia Cát Khổng Minh từng tòng sư Trương Đạo Lăng, học được một thân đạo thuật, Trương Đạo Lăng chính là giáo tổ Thiên Sư giáo, nếu truy ngược nguồn gốc đạo pháp thì Trương Giác đạo Thái Bình, Vu Cát Đông Ngô đều thoát không khỏi liên hệ với Thiên Sư giáo này.

Nay Khổng Minh vừa nhìn thấy A Đẩu, phát hiện dị trạng, bèn âm thầm thêm vào lời nói vài phần chân pháp Đạo gia, tức khắc ếm trụ hắn.

Nhưng nói chung chuyện thế gian vô thường, Ngụy Diên cũng có lúc hấp ta hấp tấp vọt vào quân trướng, đạp đổ một trản đèn dầu lớn, chỉ có thể nói Gia Cát Khổng Minh vừa dùng kế liền gặp xui.

Trước khi tới A Đẩu đã ăn như hổ đói, nhét đầy một bụng bánh đậu xanh, thứ đó vào bụng trướng đến khó chịu, bèn ợ một cái.

Tiếng Ợ đó đúng vang dội, khiến hắn giật mình toàn thân, tỉnh táo lại, Khổng Minh ngàn tính vạn tính cũng tính không ra tiếng ợ này, thình lình sợ hết hồn, chưa kịp hồi thần, trong mắt A Đẩu đã khôi phục lại thần sắc trong trẻo, cười nói:

"Ta đến từ nơi cần đến*" [*

"đến từ nơi cần đến, đi về nơi phải đi", ý muốn nói bất kỳ thời điểm nào cũng phải nhớ rõ bản thân mình là ai, đến từ đâu, không để sự hả hê nhất thời làm mê muội đầu óc]

A Đẩu hỏi ngược lại:

"Còn tiên sinh từ đâu đến?"

Lần này đến lượt Khổng Minh bị ếm trụ,

"Ta đến từ nơi cần đến" chính là đáp án đúng đắn duy nhất trong kệ ngữ Phật gia suốt mấy ngàn năm qua.

A Đẩu vừa trả lời xong, Khổng Minh không thể rập khuôn mà đáp trả giống hắn được, phải cho ra một đáp án mới, dù ngươi có là quân sư vô địch một đời, cũng vắt óc không ra, cuối cùng đáp trả thô bỉ:

"Ta từ bụng mẹ chui ra"

Sư đồ hai người đứng nhìn nhau nửa ngày, A Đẩu khúc khích cười mấy tiếng, kiệt lực giả trang một bộ dáng vô hại đối với cả người lẫn vật, hỏi:

"Tiên sinh gọi ta tới làm gì? A Đẩu mới từ chỗ di nương tới"

A Đẩu phảng phất thấy được trên đầu Khổng Minh túa ra thật nhiều hắc tuyến loạn thất bát tao, quấn thành một cục, chính giữa lại có vô số dấu chấm hỏi nhấp nhô nhấp nhô.

Lát sau, bóng đèn trên đỉnh đầu Khổng Minh đinh sáng choang, nói:

"Tối qua ngươi làm gì vậy?"

A Đẩu cười thầm trong lòng, thuật lại câu chuyện xạo dùng sàng đan nhảy dây, sẵn tiện thêu dệt thêm cho hết sức sinh động, Khổng Minh tỏ vẻ mượn gió bẻ măng, dụng ý không nằm ở đây, nhất thời thần trí bất định, không biết là đang muốn tìm câu gì đó để hỏi ngược lại, hay đang nghĩ sao hôm nay A Đẩu khác với dĩ vãng quá, bèn nói:

"Sách giao cho ngươi hôm qua đã đọc chưa?"

Nhãn châu A Đẩu xoay chuyển vài vòng, mỉm cười hỏi vặn lại: Sách? Quên rồi

Khổng Minh vốn không có giao cho Lưu Thiện bất kỳ quyển sách nào, lời này nhằm mục đích thăm dò, nào ngờ A Đẩu giả khéo đưa đẩy vô cùng, hai chữ Quên rồi vừa có thể hiểu thành Quên sách lại vừa có thể lý giải thành Quên đọc, Khổng Minh cảm thấy hôm nay cái đống bùn nhão này thay đổi tác phong so với dĩ vãng nhiều quá, giống như đại trí giả ngu, đang muốn hỏi thêm câu gì đó thì thấy Khương Duy lau bàn ghế lan can xong, lo Lưu Thiện bị mắng, bèn sợ bóng sợ gió mà tiến vào.

Khổng Minh đành phải nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!