Ầm
, cửa bị đá văng ra. Ách thị mặt đỏ tai hồng thở hổn hển mấy hơi, thả A Đẩu trên lưng xuống giường, chùi chùi cái cổ bị hôn đến đỏ bừng. Triệu Vân vội từ trong nội gian chạy ra hỏi:
"Sao vậy? Ngươi là ai?"
Câu sau chính là chất vấn Vu Cát dáo dác chạy theo tới đây. Vu Cát vừa thấy Triệu Vân, vội sợ tới nỗi trốn ra sau lưng Ách thị, nhưng Ách thị lại đưa tay tóm hắn ra ngoài, Vu Cát mới ấp a ấp úng kể lại sơ lược.
Sắc mặt Triệu Vân liền trầm xuống, nghiêm giọng nói: Là tiệm của ai?
Vu Cát mờ mịt lắc đầu, Triệu Vân nói:
"Độc tính của thuốc này thế nào? Trầm Kích thủ ở đây, tiểu huynh đệ, ta và ngươi đi tìm giải dược"
Nhưng Vu Cát lại né một bước, cười nói:
"Thuốc này vô giải dược, chỉ cần có người phụng bồi…chừng vài canh giờ sẽ tốt thôi"
Lúc này Triệu Vân thật sự nan giải vô cùng, thấy dược kia không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng A Đẩu nằm nghiêng trên giường, y sam toàn thân kéo xé xộc xệch, hô hấp dồn dập, Triệu Vân không muốn nhìn, lại không thể không nhìn, nói:
"Các ngươi…Trầm Kích về vị trí trước đi"
Ách thị vẫn thở dốc không ngừng, có lẽ do trên đường cõng A Đẩu trở về bị hành hạ đến miệng đắng lưỡi khô, uống hơn nửa chung trà, gật đầu xách Vu Cát ra ngoài. Dược tính kia quá mạnh, nếu sau khi hòa tan mà không mập hợp ngay thì toàn thân sẽ như lửa thiêu rất khó chịu.
A đẩu nước mắt lưng tròng, khẽ rên rỉ: Sư phụ…
Lúc này Triệu Vân lại càng bối rối, rót chung trà, đưa đến bên miệng A Đẩu, thần trí A Đẩu vẫn còn chút thanh tỉnh, co ro lại uống, kéo tay áo Triệu Vân cầu xin: Sư phụ, đừng đi
Triệu Vân không dám nhìn thẳng A Đẩu, chỉ trầm giọng nói: Chịu đựng
Vốn định khiển trách vài câu, nhưng nghĩ tới hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đang muốn mở miệng nói gì đó để dẫn dắt lực chú ý của A Đẩu thì đối phương đã lần mò ôm lên cổ hắn, nức nở nói: Sư phụ…Ôm ta
Trong lòng Triệu Vân thực sự là đang thiên nhân giao chiến, câu Sư phụ ôm ta
kia khiến thiếu niên trước mặt như hòa làm một cùng A Đẩu thơ ấu ngày xưa. Triệu Vân rốt cuộc trở tay nhẹ nhàng ôm lại A Đẩu, nói:
"Sư phụ ở bên ngươi…Ngươi hãy gắng sức nhẫn nhịn"
Ánh mắt A Đẩu mê ly, cúi đầu trước ngực Triệu Vân, không ngừng đưa tay phải kéo cổ áo Triệu Vân, Triệu Vân đè chặt, nhưng lại không bắt lấy tay trái của A Đẩu, lúc này tay trái của hắn đang liên tục xoa nắn dưới khố Triệu Vân, lộng đến nỗi Triệu Vân cũng nóng lên.
Triệu Vân thở dài:
"Thôi, xem như kiếp trước nợ ngươi"
Chợt nói: Nằm yên
Để A Đẩu nằm xuống, một tay ôm lấy eo hắn, cúi người xuống trước mặt hắn, A Đẩu lại liếm cắn xương quai xanh Triệu Vân, Triệu Vân dở khóc dở cười nói: Nhắm mắt lại
A Đẩu rướn người lên muốn hôn, nhưng Triệu Vân lại xoay đầu đi, để hắn hôn lên mặt mình, A Đẩu khẩn cầu: Sư phụ…Hôn ta
Triệu Vân cực lực né tránh, cởi thắt lưng của bộ võ sĩ bào, trở tay bịt kín hai mắt A Đẩu, thắt thành cái nút kết.
Sau đó lấy đai lưng của A Đẩu qua che lên mắt mình, hắn hít vào một hơi, ôm chặt A Đẩu, sờ xuống hạ thân A Đẩu, cho tay vào. A
Hai cánh tay đang ôm cổ Triệu Vân của A Đẩu siết chặt, cảm giác được ngón tay kia đang thâm nhập vào hậu đình của hắn.
Hắn khẽ rên rĩ theo những ngón tay tiến nhập của Triệu Vân, mà Triệu Vân đè trên người hắn cũng đã nổi lên phản ứng. Ngươi…
Giọng của Triệu Vân ôn nhu vang lên bên tai hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!