Ách thị tới, đoàn sứ giả Ích Châu gồm ba người, đối đầu với ba võ tướng Giang Đông.
Lăng Thống đối Triệu Vân; Đinh Phụng đối Lưu Thiện; Thái Sử Từ tới muộn, đối chiến Trầm Kích. A Đẩu khẽ hít một hơi, thầm nghĩ nếu không phải có con ám bài Ách thị thì cuộc Tỷ thí gây khó dễ này chắc chắn sẽ trở thành một nỗi nhục nhã.
Chiến ba thắng hai, nếu đổi lại là một thị vệ khác, thì cho dù Triệu Vân có thể đánh bại Lăng Thống, hai trận kia cũng sẽ thua.
Tôn Quyền hứng thú dạt dào đánh giá ba người, nói:
"Chiến ba…thắng, thắng hai, A Đẩu, khuyến khích!" Bèn dựng thẳng ngón cái với Lưu Thiện.
Ách thị vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả võ tướng trên sân, nam nhân thon gầy mặc bộ võ sĩ bào màu lam thẫm này vậy mà còn cao hơn Triệu Vân một chút, vẻ mặt lãnh đạm.
Ngu Phiên lại sợ thiên hạ bất loạn nói:
"Tỷ thí không thì vô vị quá, chi bằng đặt cược đi?"
Tuy nói Tôn Quyền làm chủ, sứ giả Ích Châu là khách, nhưng dù sao A Đẩu cũng đại diện cho Lưu Bị, nay lại phải tham chiến, vốn không phải đạo lý Tôn Quyền có thể khen thưởng hay không, chỉ được lấy tiền đặt cược mà thôi.
Trương Chiêu nghĩ nghĩ, cười nói:
"Ngoại trừ chủ công, còn ai có thể làm nhà cái được nữa?"
Tôn Quyền đưa tay ra, chỉ chỉ A Đẩu, cười nói:
"Hảo…hảo, A Đẩu, ngươi muốn, muốn mười…"
A Đẩu nghĩ ngợi rồi nói:
"Đánh cuộc với nhị cữu? Không thành vấn đề. Nếu ta thắng, nhị cữu sẽ ban thưởng mười lượng hoàng kim? Còn nếu các ngươi thắng, A Đẩu sẽ cho nhị cữu mười lượng hoàng kim, đúng không?"
Các võ tướng lập tức cười ầm ĩ, tiền thưởng vầy cũng quá keo kiệt đi, tuy mười lượng hoàng kim đối với võ tướng mà nói thực sự không thua gì một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, nhưng thiên hạ đều biết Lưu Bị chiếm Ích Châu xưng vương, Thành Đô lại là vùng đất giàu có, vậy mà thổ tài chủ này chỉ đưa có mười lượng hoàng kim?
Thái Sử Từ bèn lắc đầu giễu cợt:
"Mười lượng hoàng kim". Ngụ ý là chê A Đẩu keo kiệt.
Nào ngờ rằng A Đẩu quả thật thiếu tiền, mười lượng hoàng kim đó chỉ là một cái bẫy lớn vô nhân tính, chờ đám người Thái Sử Từ nhảy vào.
A Đẩu vừa thấy Thái Sử Từ lọt hố, trong lòng mừng như điên, lần này lão tử ăn các ngươi chắc rồi. Liền nói:
"Mười lượng ít quá hả, vậy…Mười vạn lượng thế nào?"
Cả sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Tôn Quyền ngồi thẳng người, nhìn ba người chốc lát, thực sự nghĩ không ra ngoại sanh này là ngốc thật hay ngốc giả. Lại suy nghĩ nửa ngày, thị vệ nọ rốt cuộc là ai?
Nhìn chung dưới trướng Lưu Bị không chỉ được thấy những điều chưa từng thấy, mà còn được nghe những chuyện chưa từng nghe nữa, xem loại như hắn hẳn là người học võ, nhưng chưa nghe qua danh tiếng bao giờ, Thái Sử Từ đối đầu với một gã thị vệ chẳng có tên tuổi gì, chắc chắn sẽ không bị thua.
A Đẩu, ngươi…ngươi… Một tay của Tôn Quyền chỉ lia lịa về phía A Đẩu.
Triệu Vân vội nói:
"Ngô vương chớ tưởng thật, Công Tự giỡn chơi thôi" Rồi đặt một tay lên vai A Đẩu, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đào đâu ra mười vạn lượng, đừng có hại sư phụ bị chủ công…"
Giọng của Triệu Vân được đè ép vừa đủ, bị Tôn Quyền nghe được, lại tỏ vẻ cực kỳ bí hiểm, Ngu Phiên lập tức phụt một tiếng phun cả miệng rượu ra ngoài.
A Đẩu nghĩ ngợi rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!