Triệu Vân tới Ích Châu, địa vị lúc này chỉ đứng sau hai vị đại tướng cao nhất Quan Vũ và Trương Phi, đãi ngộ đương nhiên cũng không còn giống như lúc trước nữa. Triệu Tử Long được phân cho một gian nhà rộng hơn, cũng có ít nhiều thân binh thủ hộ.
Hai sư đồ Khương Duy và Triệu Vân đương nhiên là ở chung một chỗ, trái ngược với A Đẩu.
A Đẩu ở hậu viện phủ Thành Đô, không quen nữ tử hầu hạ, lại chịu đủ mọi lời đồn đãi xoi mói của hạ nhân, bèn đuổi sạch đám thị tỳ đi không còn một mống. Phòng ngủ phân ra hai gian trong ngoài, A Đẩu ở gian trong, Ách thị ở gian ngoài.
Tự mình làm hết thảy mọi chuyện, hai người đều có thú vui riêng của mình.
Đương nhiên, A Đẩu đối với Ách thị cũng có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn như đang trốn tránh đám người Lưu Bị Gia Cát Lượng, không muốn gặp mặt bọn họ.
Có lẽ A Đẩu sợ lão ba mình vừa thấy bản lĩnh của Ách thị xong sẽ khen không dứt miệng, rồi sau đó hoành đao đoạt ái chiêu Ách thị vào dưới trướng, vầy thì hỏng bét. Ách thị là người của mình, tuyệt đối đừng có biến thành người của lão ba nha.
Ách thị nào biết ở trong mắt A Đẩu, mình đã biến thành một miếng thịt béo bị cẩu tranh tới tranh lui. Hiện giờ đang là xế chiều ngày ba mươi.
A Đẩu ở trong căn viện vắng ngắt kia, một lớn một nhỏ ngồi trước bàn, A Đẩu cứ nói nhăng nói cuội miết, nhàm chán vô cùng, còn Ách thị thì tiện tay lật một quyển sách.
Ách thị vô cùng hứng thú đối với bản chân khí đạo gia chép tay mà Gia Cát Lượng giao cho A Đẩu, kêu hắn tu tập, xem rồi lại xem.
Ngón tay chiếu theo bản vẽ múa tới múa lui.
"…Cho nên lão tử biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, đương nhiên nói ra chả người nào thèm tin, ta thấy cho dù thông hiểu thiên cơ, cũng không có mạng làm hoàng đế…Bằng không nhiều lão giỏi bấm giỏi tính như vậy mà sao Thùng béo lại không đoán được, mình sẽ bị tên bắn chết?"
Ách thị ngừng động tác lật sách, cũng không ngẩng đầu, ngón cái chỉ về phía A Đẩu, gật gật đầu.
A Đẩu phì cười:
"Ngươi tin hả? Đừng có dụ ta"
Ách thị gập một cái chân dài lên, gãi gãi chiếc cổ kiền tịnh, tiếp tục xem sách.
A Đẩu lại nói:
"Cho dù ta muốn giết Tư Mã Chiêu, cũng chỉ vì sư phụ, tiên sinh bọn họ…" Đến nay hắn vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện đó, cho dù không cảm thấy mình sai, nhưng cũng không cách nào phản bác được lý luận của Triệu Vân, trằn trọc trăn trở, không ngừng thầm thì với Ách thị, như là đang giữ vững một loại tín niệm nào đó.
Ách thị là một thính giả trung thành, cái gật đầu của hắn chỉ tượng trưng cho Đúng hoặc Biết rồi. Còn cái lắc đầu cực hiếm kia, chính là tỏ vẻ không tán thành quan điểm của A Đẩu, nhưng vẫn bảo lưu ý kiến.
Không hề như Gia Cát Lượng xấu bụng, hai ba câu đã có thể đánh gục người ta; cũng không như Mã Siêu thích la hét, nói mấy câu liền xù lông nổi đóa.
Ở chung với người này, thật sự là tu thân dưỡng tính, cùng Ách ba thành thân nói không chừng cũng là một chuyện tốt. A Đẩu thầm nghĩ, ánh mắt rơi trên một trang sách mà đối phương đang lật.
Đây là cái gì?
A Đẩu thắc mắc:
"Sao trước giờ ta không phát hiện ra?"
Bức vẽ nam tử lõa thể, huyệt đạo toàn thân được đánh dấu bằng chấm đỏ, lại dùng mực xanh vẽ ra kinh mạch, Ách thị xem đến nhập thần, lấy tay lần mò trên người mình, từ từ hướng xuống dưới. A Đẩu hiếu kỳ nói: Là nội công?
Đoạn tới sát bên cạnh Ách thị, kéo sách từ trong tay hắn qua, ngiêm túc mà nhìn một hồi, nói:
"Ta kiểm tra ngươi nha, huyệt bả vai nằm ở đâu"
Ách thị tiện tay ấn xuống, liền ấn trúng vai A Đẩu, A Đẩu hào hứng, đọc tiếp:
"Huyệt này bị chế trụ, cánh tay sẽ nhức mỏi…Ai nha! Ai nha! Nhẹ chút!"
Ách thị thu tay về, A Đẩu lại nói: Không khí?
Ách thị hễ đã xem qua một lần là sẽ ghi nhớ không quên, A Đẩu nhìn theo bức vẽ kia đọc một hơi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!