Editor: susublue
Hành động vừa rồi của Phó Cảnh Hi giống như là khích bác ly gián, nhưng trực giác của cô cho thấy anh cũng không phải cố tình mà chỉ như đang xả giận...
Phó Thần Thương lạnh lùng chăm chú nhìn môi cô, vươn tay nắm lấy cằm cô, sau đó không ngừng chà lau, cho đến khi môi vừa đỏ vừa sưng lên thậm chí sắp rách da cũng không dừng lại.
Có lẽ anh nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong phòng khách, ánh mắt càng lúc càng thô bạo, lực tay cũng từ từ mạnh hơn...
An Cửu đã nhẫn nại đến cực hạn, đẩy tay anh ra,
"Phó Thần Thương, anh đủ chưa, người bị hôn là anh không phải em, sao anh không chặt bỏ tay mình đi!"
Phó Thần Thương che mu bàn tay bị cô đánh đỏ, ánh mắt rét lạnh, ngoài ra còn có chút uất ức khó nhận thấy.
An Cửu vuốt cánh môi sưng đau nóng rực vì bị chà sát,
"Em không hề làm bất cứ chuyện gì quá phận, có tin hay không thì tùy anh."
Đứng ở lập trường của cả hai bên thì hành động vừa rồi của Phó Cảnh Hi có thể hiểu là khích bác ly gián, nhưng trực giác của cô cho thấy anh cũng không cố tình làm như vậy...
Mặc dù Phó Thần Thương không lên tiếng, nhưng nét mặt lại như đang nói
"Chưa từng làm qua vậy thì vừa rồi là cái gì".
"Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."
An Cửu mệt mỏi giải thích.
"Nếu như anh không tới..."
"Nếu anh không tới thì em cũng sẽ đẩy anh ấy ra."
Phó Thần Thương nhìn cô một cái, rồi chế giễu cô đang lừa mình dối người, con mắt đen nhánh nhìn bầu trời đêm sau lưng cô, im lặng một lúc lâu mới mở miệng.
"Nếu như anh và Phó Cảnh Hi không phải người Phó gia, cũng không có bất cứ quan hệ gì, nếu như giữa em và cậu ta không có chướng ngại, nếu như ban đầu em không gả cho anh, nếu như khi đó người cưới em là Cảnh Hi... Có phải em sẽ ..."
Câu nói tiếp theo Phó Thần Thương không nói được, tay nắm chặt đến nỗi nghe thấy tiếng răng rắc.
Có phải sẽ cam tâm tình nguyện hay không, có phải biết rõ mình bị lừa nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng hay không, giúp nó một cách toàn tâm toàn ý, có phải sẽ hạnh phúc hơn lúc này rất nhiều không...
Nghĩ đến việc mình không phải người mà cô thật lòng muốn lấy, chỉ cần nghĩ tới khả năng này là anh lại đau lòng.
Trong đầu toàn là vẻ mặt đau lòng của cô khi vừa rồi nhìn Phó Cảnh Hi. Cô quả thật muốn đẩy ra, nhưng cô thật sự bỏ được nó sao?
Mặc kệ anh chém giết quyết đoán trên thương trường, mạnh mẽ vang dội ra sao, nhưng ở trước mặt cô anh lại không có bất cứ lợi thế nào, chỉ có hai bàn tay trắng, như vậy thì sao tự tin được.
Từ sau khi cô gặp Phó Cảnh Hi trong trường thi, 3 năm học cấp 3, học lại hai năm, tổng cộng là có hơn năm năm cùng vượt qua quãng thời gian tươi đẹp, cùng có những ký ức của tuổi thanh xuân, cộng thêm việc cô bị mình lừa cho tan nát cõi lòng, cậu ta đến nước Mĩ xa xôi ở bên cạnh cô dốc lòng chăm sóc năm năm...
Mười năm! Tổng cộng là mười năm!
Anh lấy cái gì để so với cậu ta đây?
Có lẽ là báo ứng, tất cả những tổn thương lúc trước anh gây ra cho cô bây giờ đều báo ứng lên người anh.
Sau đó không biết sẽ lại là cái gì nữa đây?
An Cửu thật sự không thể giải thích, rõ ràng cô và anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có yêu có hận, có sinh ly tử biệt, nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau mà.
Tại sao anh còn phải tức giận vì một chút chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ giữa bọn họ ngay cả một điều cơ bản như lòng tin mà cũng không có sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!