Quý Dữu cố gắng hết sức phát huy sở trường đặc biệt của mình, còn có màn trình diễn với cấp bậc ảnh hậu Oscar, cuối cùng dùng mấy câu mới giải quyết được nguy cơ mất uy tín của chủ nhân là mình. Nhìn sáu sợi tơ tình thần đều ngoan ngoãn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôi cha! Thời buổi này ngay cả tơ cũng không dễ lừa dối. Làm người thật khó. Làm chủ nhân tốt lại càng khó hơn. Tuy đôi mắt của Mục Kiếm Linh nhìn chằm chằm vào quang não nhưng thật ra lại ngầm đánh giá Quý Dữu vài lần, sau khi quan sát xong còn thầm nói: Sợi tinh thần của nhóc con này sinh động thật.
Thậm chí trình độ sinh động này không hề yếu hơn sợi tinh thần của mình. Nhưng
---Cụ thể như thế nào thì Mục Kiếm Linh sẽ không dễ dàng dùng sợi tinh thần của mình đi thử hay đụng chạm Quý Dữu, nếu không cẩn thận sẽ tạo thành thương tổn tới thế giới tinh thần của sinh viên, loại thương tổn này gần như không có cách nào chữa trị.
Tất cả những điều này Quý Dữu không nhận thấy được. Lúc này tâm trí của Quý Dữu đã bị thứ khác hấp dẫn, nhìn giảng viên Mục Kiếm Linh đang chăm chú xem phim truyền hình, Quý Dữu thở dài một tiếng rồi dùng vẻ mặt ưu sầu cảm thán:
"Cô à…… Dáng vẻ xem phim truyền hình đến mê muội của cô thật sự làm người phát sầu."
Mục Kiếm Linh lườm cô một cái:
"Tự lo thân trò đi, cô không cần trò phải nhọc lòng."Quý Dữu cười hì hì:
"Chẳng phải là em sợ cô ở một mình trong nhà mỗi ngày xem TV, cơm ăn không ngon ngủ không đủ giấc sao…… Cô cũng là người cao tuổi rồi, tốt xấu gì cũng nên chú ý đến sức khỏe một chút chứ."
Nửa câu đầu nghe còn đàng hoàng tử tế, nửa câu sau hoàn toàn không phải tiếng người. Mục Kiếm Linh đen mặt lại rồi mắng:
"Một tên ăn mày như trò còn quan tâm tôi như vậy làm gì?"Quý Dữu:
"…… Cô, em không phải là ăn mày."Mục Kiếm Linh hừ một tiếng rồi nói:
"Còn không bằng ăn mày."
Quý Dữu: ……Mục Kiếm Linh giơ tay gõ lên đầu dưa của cô rồi tức giận nói:
"Nếu trò quan tâm tới cơ thể của cô như vậy thì hiện tại nhà cô còn thiếu người quét rác, dọn vệ sinh, bưng trà đổ nước, giặt quần áo nấu cơm, có muốn tới thử xem không?"
Quý Dữu: ……Quý Dữu há mồm hỏi:
"Cô, trả tiền lương cho em không? Một tháng được bao nhiêu điểm tín dụng ạ?"Ngón tay Mục Kiếm Linh run lên và mắng:
"Không có! Lao động miễn phí."Khóe miệng Quý Dữu hơi giật giật, cô hỏi lại:
"Vậy…… Có bao ăn bao ở không ạ?"
Mục Kiếm Linh hít sau một hơi: …… Không!Quý Dữu dùng vẻ mặt khiển trách lườm cô:
"Cô bị Chu Bái Bì nhập vào người rồi! Chu Bái Bì cũng không có lòng dạ hiểm độc như cô."Mục Kiếm Linh cảm thấy ngứa tay, cô giơ tay gõ lên đầu Quý Dữu. Quý Dữu ôm lấy đầu.
Lúc này
---Cuối cùng đã tới địa điểm kiểm tra
--- Là phòng thí nghiệm cá nhân của bác sĩ La. Không đợi Mục Kiếm Linh nói gì, Quý Dữu đã nhảy xuống xe bay.
Cô đi theo sau Mục Kiếm Linh bước từng bước một đi vào phòng thí nghiệm. Ở cửa. Sau khi Mục Kiếm Linh xác minh danh tính và thông qua từng cửa một, lúc này mới mang theo Quý Dữu đi vào.
Quý Dữu đi vào thì đối mặt với bác sĩ La đang mặc áo blouse trắng, còn người ngồi ở một bên chính là hiệu trưởng Hồng đang rung chân đọc sách. Hiệu trưởng Hồng vừa nghe thấy tiếng bước nhân thì đặt cuốn sách xuống:
"Ô --- Là gậy thọc cứt tới cơ đấy."
Quý Dữu: ……Quý Dữu sặc một chút, còn chưa kịp nói chuyện thì đúng lúc này bác sĩ La mang theo vẻ mặt dịu dàng hiền lành vốn có đã đi tới, cô hơi cúi người nhìn chằm chằm vào mặt Quý Dữu tầm mười mấy giây rồi hơi tiếc nuối dời đi tầm mắt.
Quý Dữu: ……Quý Dữu không nhịn được hỏi:
"Bác sĩ La, cô nhìn chằm chằm vào mặt em là gì vậy ạ?"Còn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!