Chương 22: (Vô Đề)

Làm người làm việc xúc động, về sau mới biết cái gì gọi là sợ.

Chờ đạo diễn Tiền cùng một nhóm người rời đi, Chu Mạt Lỵ mới dần dần tỉnh táo lại, chính mình vừa rồi làm cái gì.

Quay đầu xem xung quanh những người khác, những người này mặc dù ngoài mặt không có nhìn cô, nhưng cô biết rõ, trong lòng mỗi người ở đây đều đang cười nhạo cô, cười cô làm việc không có đầu óc.

Nhưng nếu như không phải là con tiện nhân Ninh Tây kia nhìn như xin lỗi kì thực là ánh mắt khiêu khích, cô như thế nào lại làm ra chuyện như vậy?

Không có ai biết vừa rồi khi Ninh Tây cúi đầu nhặt đạo cụ kiếm vẻ mặt lúc đó

"Tôi chính là không cẩn thận đánh tới cô, cô có thể làm gì tôi?" bộ dáng, thật sự là rất đáng hận.

Cô tiến vàogiới giải trí đã nhiều năm, còn chưa từng bị một người mới khiêu khích như vậy, Ninh Tây thật sự là khinh người quá đáng.

Đã thật lâu cô không cảm nhận được loại bị người đổ, rõ ràng là đối phương sinh sự trước, nhưng là cô lại hết đường chối cãi, thậm chí ở trong mắt người khác, cô mới là không phân biệt được đúng sai bắt nạt hậu bối.

Con tiện nhân kia!

Tiện nhân!

Nội tâm Chu Mạt Lỵ đã đem hết thảy những từ thô tục có thể nghĩ đến để mắng Ninh Tây.

Sáng sớm hôm sau, tổ phim bên cùng với biên kịch sửa chữa kịch bản, vốn là Ninh Tây cùng Chu Mạt Lỵ đánh nhau, đổi thành Ninh Tây cùng một nhân vật phản diện đánh nhau, hơn nữa Ninh Tây cùng nhân vật phản diện này phần diễn có chỗ tăng thêm, phần diễn của Chu Mạt Lỵ bị chặt mất không ít.

Người tổ phim cũng biết, đây là Tiền Đạo diễn đối với hành vi của Chu Mạt Lỵ đã đưa ra lời cảnh cáo, cũng là đối với Lục Nhậm gia, Ninh Tây một cái công đạo, nếu không việc này không dễ dàng như vậy bỏ qua.

"Dựa vào cái gì, rõ ràng là cô ta khiêu khích trước, tại sao phải xóa phần diễn của tôi?!"

Chu Mạt Lỵ tức giận đến mức ở trong phòng nghỉ đập đồ, người đại diện của cô đứng ở một bên xem cô ta nổi điên, đợi cô phát tiết xong, mới mở miệng dạy dỗ.

"Cô liệu mà cầu nguyện không có người chụp được đoạn màn ảnh này, nếu không cô sẽ chờ bị công ty ẩn giấu đi."

"Ngay cả anh cũng như vậy?"

Chu Mạt Lỵ không dám tin nhìn người đại diện.

Người đại diện chợt cảm thấy vô lực:

"Mạt Lỵ, đừng có tìm đường chết, nếu không tôi cũng không giúp được cô."

Chu Mạt Lỵ há to miệng, vừa ủy khuất lại nghẹn khuất, nhưng lại lại không biết nên nói cái gì cho phải, một ngụm khí không tốt cũng chẳng xấu, nghẹn đến mức khó chịu.

Ra khỏi phòng đóng sầm cửa, mới vừa đi ra vài bước, liền gặp Ninh Tây đi tới bên này. Cừu nhân gặp nhau, hết sức đỏ mắt, Chu Mạt Lỵ oán hận trừng mắt với Ninh Tây, mới vừa muốn mở miệng, bên cạnh có gian phòng cửa mở ra, nhân viên tổ phim đi ra, cô chỉ có thể đem lời nuốt xuống.

Nhân viên công tác biết rõ Chu Mạt Lỵ ở tổ phim bắt nạt Ninh Tây, cho nên tiến đến thang máy, còn quay đầu nhìn Chu Mạt Lỵ vài lần.

"Cô cuối cùng vừa lòng đẹp ý?"

Chu Mạt Lỵ đi đến trước mặt Ninh Tây, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.

"Chu tỷ, lời nói của chị là có ý gì?"

Ninh Tây cười tủm tỉm lui về phía sau một bước, đột nhiên thoáng tăng cao thanh âm nói.

"Chu tỷ, chị hiểu lầm rồi, em lúc ấy cùng chị cùng luyện tập, làm sao có thể lén lút chụp video."

Hai người cách đó không xa mở cửa phòng ra, người làm phim cùng người giám chế đi ra. Người làm phim nghe được Chu Mạt Lỵ tìm Ninh Tây muốn lấy video, trong lòng có chút tò mò, bất quá vì để tránh cho người khác nói tán gẫu, hắn chỉ đối với hai nữ nghệ sĩ gật đầu, sau đó mang theo giám chế tiến vào thang máy.

Chờ cửa thang máy đóng kín, người làm phim mới nói cùng giám chế:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!