Chương 45: (Vô Đề)

Chị ơi~ Đến giờ dậy ~ rồi ~~~ Chị ơi chị ơi~ Đến giờ ~ dậy rồi ~~~

Á gặp ma!

Tạ Tri Phỉ nghe thấy giọng của chính mình trong mơ. Đột nhiên, cô nhận ra dường như đó không phải là mơ, lập tức thức dậy, quả nhiên cô nghe thấy giọng của chính mình phát ra trong phòng.

Cô ngỡ ngàng bật dậy rồi nhìn về phía nguồn âm thanh, âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

Một lúc sau, một cánh tay trắng trẻo thò ra từ trong chăn, loay hoay tắt báo thức rồi lật người ngủ tiếp.

Rồi đột nhiên kẻ đang nửa tỉnh nửa mê kia cũng bật người dậy, ngơ ngác nhìn cô.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, rồi cùng lúc động thủ.

Tạ Tri Phỉ lao đến muốn lấy điện thoại, nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, giật lấy nó trước.

"Cho em xem, chị đặt nhạc chuông gì vậy." Tạ Tri Phỉ vẫn đang giãy giụa, cố gắng giành lấy điện thoại từ tay nàng.

Không có gì hết.

Ôn Bình Hàn một tay giữ chặt điện thoại, tay còn lại đẩy cô đã, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của đối phương, rất nhanh đã bị Tạ Tri Phỉ đè đến thở hổn hển.

Đưa em xem!

Tạ Tri Phỉ giữ chặt tay nàng, định giật lấy điện thoại, cô nở nụ cười đắc ý, nhưng vừa định dùng sức thì nàng đột nhiên buông tay, dường như không muốn cùng cô giành giật nữa.

Cô cúi đầu nhìn với vẻ nghi hoặc, mới phát hiện tư thế của hai người có chút kỳ lạ.

Ôn Bình Hàn đã bị cô đè xuống không biết từ khi nào, đang thở hổn hển, gương mặt ửng hổng, mái tóc rối xõa trên gối, ngước mắt nhìn cô.

Tay của cô đang chống lên eo nàng, một chân quỳ giữa hai chân đối phương, hơn nữa tư thế này còn khiến cô bị hớ hênh, cô nhìn xuống thì thấy cổ áo ngủ đang mở tung ra, hưởng thẳng về phía Ôn Bình Hàn, bảo sao chị ấy chứ nhìn chằm chằm mặt mình!

"Khụ.... ờm... này..."

Tạ Tri Phỉ lăn qua một bên, ấp úng mãi không nói được gì, cuối cùng xấu hổ đến mức quay lưng lại, trùm chăn kín mặt, ngại muốn chết.

May mà đối phương cũng không có ý định trêu chọc cô, chỉ lặng lẽ thở dốc.

Một lúc lâu sau, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, Tạ Tri Phỉ mới giả bộ bình tĩnh trở lại, lật người qua hỏi:

"Chị, chuông báo thức này... là giọng em đúng không?"

Ôn Bình Hàn khẽ chớp mắt, nhìn lên trần nhà rồi đáp: Ừm.

"Nhưng em nói mấy câu này hồi nào vậy?"

Cắt ghép đấy.

Eh~~~~~ Tạ Tri Phỉ cười gian:

"Muốn thì cứ nói với em một tiếng, cần gì với lén lút cắt ghép chứ?"

Chị thích.

Tạ Tri Phỉ bật cười, lấy điện thoại của mình giơ lên trước mặt nàng:

"Vậy chị cũng thu cho em một bản nhạc chuông đi, em thấy cũng hiệu quả phết đấy."

Ôn Bình Hàn nhìn điện thoại rồi nói: Tạ Tri Phỉ, dậy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!