Tạ Tri Phỉ đứng hình 3 giây, nhưng chợt nhớ lại lần trước bản thân cũng dùng chiêu này, so với tình hình trước mặt mới nhận ra đối phương chỉ đang muốn từ chối Cố Chi Chương mà thôi.
Cố Chi Chương cũng không dễ dàng mắc mưu như vậy.
Nếu Ôn Bình Hàn thật sự thích phụ nữ, vậy vì sao không nói ngay lúc hắn thổ lộ?
Nên những lời cô nói là đang cố ý gạt hắn, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào từ chối hắn nhiều lần đến vậy, thậm chí còn biện cớ là đồng tính để từ chối hắn, khiến hắn cảm thấy có chút tổn thương.
Hắn cười gượng:
"Cô đừng đùa như thế, không buồn cười chút nào."
Ôn Bình Hàn mím môi tỏ vẻ không vui, cũng không để ý đến hắn nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Cố Chi Chương cảm thấy tan vỡ, từ khi hắn đến đã thu hút không ít sự chú ý, đây là chuyện hắn đã quen từ lâu, nên lúc này hắn càng quyết tâm không để người khác biết mình đang rơi vào ngõ cụt, hắn chuyển sự chú ý sang Tạ Tri Phỉ:
"Chú Tạ dạo này khỏe không?"
"Khỏe lắm ạ, nhưng buổi xem mắt gần đây không suôn sẻ nên bố buồn em suốt một tuần." Tạ Tri Phỉ nói.
"Lần xem mắt với Lý Hồng Ngạn phải không?"
Cố Chi Chương hỏi:
"Vậy giữa em với Lý Hồng Ngạn tiến triển ra sao rồi?"
"Rất ổn, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau, anh ấy rất nhiệt tình, còn giúp em giải quyết một số vấn đề nữa."
Tạ Tri Phỉ đáp.
Vấn đề gì?
Chuyện công việc.
Thấy cô không có ý định nói sâu thêm, càng khiến Cố Chi Chương cảm thấy thất bại.
Không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không, nhưng dạo gần đây Tạ Tri Phỉ dường như không còn bám lấy hắn như trước nữa, mặc dù vẫn luôn miệng gọi Cố ca, nhưng nụ cười dành cho hắn đã có chút khác biệt, thậm chí còn từ chối cả lời đề nghị của hắn, còn chưa kể đến việc đi xem mắt.
Một mặt, hắn vui khi thấy Tạ Tri Phỉ dường như đã trưởng thành hơn sau khi gia nhập công ty, không còn vô định như trước kia nữa.
Nhưng mặt khác hắn lại có cảm giác mất mát mơ hồ, như thể hắn có dự cảm Tạ Tri Phỉ sẽ vì người khác mà rời đi, trong đôi mắt sẽ không còn lưu lại hình dáng của hắn nữa.
"Chị ăn thử món này đi."
Tạ Tri Phỉ đưa một miếng bánh việt quất cho Ôn Bình Hàn:
"Vừa chua vừa ngọt, ngon lắm đó!"
Ừm. Ôn Bình Hàn ăn bánh, sau đó giơ ngón tay cái.
"Lại chẳng, em nói nó ngon mà." Tạ Tri Phỉ mỉm cười với nàng.
Đúng, chính là nụ cười này. Cố Chi Chương ngắm nhìn nụ cười chân thành kia, không hề có chút giả tạo, cũng không có chút nào là qua đường...
Từ từ, qua đường?
Không lẽ A Phỉ đối với hắn chỉ là qua đường lấy lệ thôi sao?
A Phỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!