Sáng thứ ba, Ôn Bình Hàn đột nhiên nhận được thông báo họp. Cuộc họp do giám đốc khu vực vừa đi công tác về chủ trì, nhằm đưa ra những phản hồi về dự án hiện tại.
Khi mọi người nghe quản lý nói thương vụ hợp tác đã thành công, tất cả đều mỉm cười.
Ôn Bình Hàn nghe hai đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ.
"Đại tiểu thư thật sự lợi hại, vừa nhảy dù đến đã tống cổ Ngô Phương Đạt, còn tiếp quản hạng mục lớn như vậy, thật sự khiến tôi tâm phục khẩu phục."
"Đúng đó, lúc trước tôi nghe nói bằng cấp của cô ấy đều dùng tiền mua, hiện tại ngẫm lại có vẻ không đúng, cô ấy hẳn là người thật sự có bản lĩnh."
Ôn Bỉnh Hàn khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo khó giải thích. Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy rất khó tin, rõ ràng em ấy lúc riêng tư là kiểu người hay làm nũng như vậy, nhưng khi làm việc dường như biến thành một người hoàn toàn khác.
Sự tương phản đến kỳ lạ này từng khiến nàng nghi ngờ, nhưng hiện tại nó đã trở thành một loại thú vị,
"Quả là một nhân tài thú vị"
- nàng nghĩ.
Giám đốc khu vực phân công nhiệm vụ và mục tiêu cho từng bộ phận. Sau khi tan họp, Ôn Bình Hàn lại tổ chức một cuộc họp khác với cấp dưới của mình để thu xếp công việc.
Nàng dành cả buổi sáng cho nhiều cuộc họp khác nhau,
Vào giờ ăn trưa ở căn tin, Lâm Chí Mẫn cầm chén đĩa đi tìm Ôn Bình Hàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Cô liên tục lải nhải về việc khối lượng công việc trong nhóm đã tăng lên như thế nào, nhưng không ai phàn nàn vì mọi người đều nhận được tiền thưởng trong tháng!
Tất cả họ đều có mong muốn nỗ lực nhiều hơn nữa!
"Có vẻ như không phải là chúng ta ghét tăng ca; chúng ta chỉ ghét tăng ca không tăng lương thôi!" Lâm Chí Mẫn nói.
Đúng. Ôn Bình Hàn đồng ý tuyệt đối.
"Cảm ơn Đại tiểu thư, em yêu chị cả đời!" Lâm Chí Mẫn khẽ gào thét.
... Ôn Bình Hàn chớp chớp mắt, rồi đột nhiên hỏi:
"Quản lý đi công tác đều đã trở về, nhưng sao chưa nghe tin gì của Tạ tổng?"
"Ơ? Chị chưa nghe tin gì sao? Tạ tổng bị bệnh rồi." Lâm Chí Mẫn đáp.
Sao cơ. Ôn Bình Hàn kinh ngạc nhìn cô: Em nghe ai nói.
"Chị em tốt làm thư ký của giám đốc khu vực nói với em, lúc cùng ngồi phòng trà."
... Rốt cuộc phòng trà là thứ tổ chức thần bí gì vậy!?
Có đáng tin không?
Không biết.
Xem ra chỉ có thể tự mình kiểm chứng. Sau khi cơm nước xong, nàng lập tức nhắn tin cho Tạ Tri Phỉ, nhưng không nhận được phản hồi. Mãi đến lúc tan tầm mới nhận được tin nhắn của đối phương:
Tạ Tri Phỉ: [ Em đang ở nhà, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị cảm nhẹ thôi. ]
Ôn Bình Hàn: [ Em ăn cơm chưa? ]
Tạ Tri Phỉ: [ Em ăn đồ order thôi, đúng hôm dì xin nghỉ phép. ]
Ôn Bình Hàn xử lý xong công việc, thu dọn đồ đạc rời công ty. Vừa đi được vài bước hướng về nhà mình bỗng xoay người hướng về phía đường cái, bắt xe rồi đi thắng đến khu biệt thự.
Reng reng reng-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!