Ôn Bình Hàn mua vài hộp sữa anh đẹp trai và một ít kẹo QQ, vừa quay lại sảnh đã nhìn thấy ai đó đang đứng cạnh thang máy. Mỗi lần có nhân viên bước ra từ thang máy, họ đều cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, sau đó lại hoảng sợ khi nhớ ra thân phận của người này.
Chỉ trong nửa phút, tâm trạng của họ như đã trải qua mấy chuyến tàu lượn siêu tốc.
Dường như đối phương không phát hiện ra ánh nhìn của họ, vẫn đang cúi đầu bấm điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên màn hình.
Không biết Ôn Bình Hàn nghĩ gì rồi lại lấy điện thoại di động ra, quả nhiên có thông báo tin nhắn mới.
[ Tạ Tri Phỉ ]: Chị đang ở đâu?
[ Tạ Tri Phỉ ]:
"Em đang đứng cạnh thang máy lầu một."
[ Tạ Tri Phỉ ]:
"Đừng nói với em chị bắt cóc (sữa) anh đẹp trai của em rồi trốn mất nhé?"
"Gì mà của em chứ? Rõ ràng tiền là chị trả." Ôn Bình Hàn tiến lên trước nói.
Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu khẽ mỉm cười, sau đó bật người đi tới, cùng nàng đi ra cửa lớn. Cô thản nhiên lấy sữa anh đẹp trai trong tay nàng rồi quay đầu lại hỏi: Chị ăn gì chưa?
Chưa.
"Đi thôi, gần đây có một quán mì mới mở, nghe nói ngon lắm, chị đi với em nhé?"
Ôn Bình Hàn vốn định về nhà ăn mì gói cho qua bữa, nên khi nghe đến quán mì thì lập tức đồng ý tham gia.
Hai người tìm một góc rồi ngồi xuống, Ôn Bình Hàn hỏi:
"Tạ đổng đâu? Em không ăn cơm chung với Tạ đổng sao?"
"Bố em là người tai to mặt lớn, buổi chiều phải đi trụ sở chính rồi." Tạ Tri Phỉ mở nắp hộp sữa, bỗng cô khựng lại: Chỉ một hộp thôi?
Chứ em muốn sao?
"Vậy là chị không có phần rồi?"
Chị không uống.
"Tại sao? Vậy chị uống gì?"
Nước ấm là được. Ôn Bình Hàn cầm bình trà trên bàn, tự rót cho mình một ly.
Tạ Trị phỉ đứng hình mất vài giây, hồi tưởng lại phần miêu tả gia cảnh của nàng trong nguyên tác, bởi vì có cha mẹ cực kỳ trọng nam khinh nữ nên tất cả đồ ăn vặt trong nhà đều không có phần của nàng.
"Đây, cho chị viên kẹo."
Tạ Tri Phỉ bốc một viên kẹo QQ, đút đến bên miệng của nàng:
"Một lúc nữa mì mới nấu xong, chị ăn nên ăn gì đó lót dạ trước."
"Chị ơi, chị ghét bỏ em sao?"
... Đúng rồi đó, em không nhận ra sao?
Rốt cuộc cũng không thắng nổi thái độ làm nũng của đối phương, Ôn Bình Hàn há miệng ăn kẹo, kẹo khá dai và có vị nước trái cây rất nồng, phải mất một lúc nàng mới nhai xong.
Nàng đã qua cái tuổi thích ăn đồ ăn vặt, cũng đã quên trước đây bản thân thèm loại kẹo này cỡ nào, quên mất trước đây khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của những đứa trẻ khác được cho ăn kẹo này, khiến nàng ngưỡng mộ đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!