Chương 9: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện

Edit: phuongchuchoe

Lục Lệ Hành cảm thấy mình không chửi CMN là tu dưỡng tốt lắm rồi.

Mắt thấy Kỷ Khanh Khanh cầm chốt cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô: Dừng lại.

Kỷ Khanh Khanh đi đến bên cửa quay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh ,

"Lục tiên sinh, có chuyện gì không?"

Chỉ với một ngày ở chung ngắn ngủi, Lục Lệ Hành đã đem sự kiên nhẫn của Kỷ Khanh Khanh bào mòn sạch sẽ, vốn đang thương hại hắn ta trẻ như vậy không còn sống lâu nữa, nhưng bây giờ nhìn hắn ta có tinh thần như vậy, nào giống người sắp chết chứ?

Ở đây bị anh ta khinh bỉ vậy chi bằng đi an ui Lục lão tiên sinh còn hơn.

Chẳng qua nghĩ lại, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tâm tình bất định, bất quá đây chỉ là bản tính của hắn mà thôi, cũng may là Lục Lệ Hành không còn sống lâu nữa, nếu không người vợ cô đây sẽ có ngày bị tên này làm cho tức chết!

Cô lại đây.

Kỷ Khanh Khanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua,

"Lục tiên sinh có gì cứ nói thẳng, tôi nghe."

Lục Lệ Hành cảm giác kiệt sức sắc mặt trở nên ôn hoà ,Giúp tôi lấy thuốc.

Thuốc? Kỷ Khanh Khanh sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương.

Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là chuyện lớn, không ngừng tìm thuốc cho anh,

"Là loại nào? Lọ thuốc màu trắng này đúng không? Hay là màu xanh?"

Màu trắng.

Kỷ Khanh Khanh vội vàng đem lọ thuốc màu trắng đưa đến trước mặt anh, Cái này đúng không?

Không phải.

Kỷ Khanh Khanh quay người liền muốn đi tìm chai khác, Lục Lệ Hành đem chân duỗi lên trước nửa thước, Kỷ Khanh Khanh trong lòng hấp tấp, không chú ý dưới chân, không đề phòng vấp trúng chân của Lục Lệ Hành.

Nhưng Lục Lệ Hành đã sớm chuẩn bị, một tay ôm eo cô thật chặt, một tay nắm chặt lòng bàn tay cô, đem Kỷ Khanh Khanh gắt gao ôm vào lòng.

Bình thuốc màu trắng rơi cạch một tiếng, lăn trên mặt đất.

~~

"Hoàn thành nhiệm vụ, HP+2, HP hiện tại 2 tiếng."

Lục Lệ Hành chưa từng cùng người phụ nữ nào có khoảng cách gần như vậy, cúi đầu nhìn xuống, cần cổ trắng nõn tinh tế của Kỷ Khanh Khanh thoang thoảng hương thơm, len lỏi vào khoang mũi của Lục Lệ Hành, kích thích bản năng bẩm sinh của đàn ông.

Ngón tay mềm mại chạm vào da thịt rắn chắc.

Hầu kết của Lục Lệ Hành giật giật, tự nhủ không nên phân tâm, giờ khắc này trong cơ thể chậm rãi thẩm thấu.

Nhịp tim dần dần gia tốc.

Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng lý trí nói cho anh biết, người phụ nữ này là uy hiếp, không thể luân hãm.

Kỷ Khanh Khanh bị sắc mặt trắng bệch của Lục Lệ Hành doạ sợ, tránh ra khỏi người anh, khẩn trương nhìn Lục Lệ Hành từ trên xuống dưới, sợ anh ta vì bị ngã trúng có mệnh hệ gì nói, Anh không sao chứ?

Lục Lệ Hành dời mắt, buông tay cô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!