Chương 46: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?

(3)

Editor: @phuongchuchoe

Beta

-er: @unkimhana

Kỷ Khanh Khanh cảm thấy khá nhẹ nhõm sau khi nôn hết lên người Lục Lệ Hành. Nhưng khi cô ngửi thấy mùi vị này, vô cùng ghét bỏ mà đẩy anh ra xa mình.

Hôi quá...

Tài xế kinh hãi quay đầu lại: Tiên sinh...

Cậu cứ lái xe đi!

Lục Lệ Hành đen mặt, cởi áo khoác đã bị Kỷ Khanh Khanh làm bẩn ra, kéo kéo cà vạt nói với tài xế.

Tài xế nhanh tay mở cửa sổ xe, toàn bộ cửa sổ trên xe đều được mở ra hết. Gió bên ngoài lùa vào, xua đi bớt mùi rượu trong xe.

Thân thể của Kỷ Khanh Khanh rất khó chịu, muốn thò đầu ra ngoài cửa xe hóng gió, Lục Lệ Hành tóm lại.

"Kỷ Khanh Khanh, cô yên tĩnh một chút đi!"

Kỷ Khanh Khanh không còn khí lực nào nữa, mềm nhũn như không xương dựa vào trong ngực của Lục Lệ Hành. Đại não của cô hoàn toàn hỗn loạn, bị cơn gió thổi đến, lấy được mấy phần thanh tỉnh.

"Để tôi nói anh nghe, sau này nếu như chúng ta kết hôn, làm đám cưới, nếu bọn họ có tìm tới anh, anh tốt nhất đừng nên để ý đến bọn họ!"

Lục Lệ Hành biết rõ bọn họ trong miệng Kỷ Khanh Khanh là ai, mặt trầm lại, Tôi biết rồi.

Kỷ Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vào đôi mắt của anh, cô hỏi:

"Anh có phải cảm thấy tôi rất bất hiếu không?"

Lục Lệ Hành trầm mặc nhìn cô.

"Anh biết không? Nếu như là ông nội, tôi sẽ rất vui vẻ mà hiếu thuận, chăm sóc ông cả đời, nhưng mà bọn họ... Mỗi tháng tôi đều đưa tiền cho họ, mỗi tháng tôi đều phải tích cóp tiền mình kiếm được đưa cho họ. Nhưng họ vẫn cảm thấy không đủ!

Khi đó tôi đã biết, họ rất tham lam, dù cho tôi có đưa bao nhiêu tiền họ cũng đều bất mãn, cho dù cả một triệu hay vài trăm triệu, họ cũng vẫn thấy chưa đủ!

Cho nên, anh đừng có lúc nào tiêu tiền như rác, biết chưa?Cô đây là đang tiết kiệm tiền cho tôi à?Đương nhiên, cho dù anh có đưa ra bao nhiêu, họ càng muốn nhiều hơn!Bọn họ đối xử với cô không tốt?

"Kỷ Khanh Khanh cảm thấy có hơi đau đầu, nhớ lại việc lúc trước, cười ha ha hai tiếng,"Cho tôi đi học, nuôi tôi khôn lớn, tôi sống cũng không thiếu thốn thứ gì, họ không để tôi đói cũng không để tôi lạnh.

Vậy là tốt hay không tốt đây?

"Lục Lệ Hành im lặng."Thôi đừng nhắc tới nữa, đừng để ý đến việc đó nữa. Mỗi tháng đưa cho họ 30 vạn tệ tôi cảm thấy Kỷ Khanh Khanh đã dành hết tấm lòng quan tâm giúp đỡ họ rồi.

Dù cho có mắc nợ họ, trả nhiều năm như vậy chắc là trả xong, không còn nợ nần gì hết!Lục Lệ Hành, tôi rất hâm mộ anh, có một người ông tốt đến như vậy...

"Giọng nói của Kỷ Khanh Khanh có phần chua xót, ghen tỵ,"Vì sao tôi không có người ông tốt như anh?Bây giờ cô đã có rồi.

"Kỷ Khanh Khanh mỉm cười,"Đúng thế, tôi cũng có, mỗi người ai mà không có đâu? Tôi chỉ có cha mẹ ngày nào cũng đòi tiền tôi, tất cả số tiền đó tôi rất vất vả mới có được, tôi để dành mua nhà... Lúc trước tôi kiếm tiền đưa cho bọn họ còn chưa tính, cứ xem như là tôi báo đáp công ơn sinh thành nuôi tôi khôn lớn.

Nhưng đó là tiền của tôi để mua nhà mà, tại sao họ lại cầm lấy đi trả nợ thua bạc của con trai bọn họ chứ?

"Lục Lệ Hành trấn an, nắm lấy bàn tay không ngừng run rẩy của cô."Anh biết không? Những kẻ đòi nợ kia, họ cầm dao, đặt kế tay của em trai tôi, nó quỳ gối trước mặt tôi, nếu không trả nợ cho nó thì tay nó sẽ bị chặt bỏ.

Tôi có thể làm gì bây giờ, tôi còn có thể làm gì bây giờ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!