Chương 35: Là may mắn

Edit: phuongchuchoe

Biết thế nào mấy bạn cũng bao che cho tui lắm mờ (ㆀ˘・з・˘) nên hôm nay tui đăng sớm luôn, tối mọi người đừng chờ tui, hehe.

6:30 PM, ngay thời điểm tan tầm.

Người bên ngoài nhìn thấy Lục Lệ Hành đứng trong thang máy, bên cạnh Lục Lệ Hành là Kỷ Khanh Khanh đang ôm bó hoa hồng 99 đoá, phảng phất cảm giác như gặp quỷ, hít thở lạnh lẽo, không ai dám bước lên trước.

Lục tổng, xin chào!

Kỷ Khanh Khanh trong thang máy nghe thấy vài tiếng thì thầm to nhỏ.

"Đây là Lục tổng và Kỷ Khanh Khanh?"

"Bó hoa hồng trên tay Kỷ Khanh Khanh là ai tặng vậy?"

"Tôi vừa rồi nghe người ở hậu cần nói, Lục tổng ôm bó hoa hồng đến tìm Kỷ Khanh Khanh!"

"Vậy là... Kỷ Khanh Khanh và Lục tổng..."

Không thể nào...

Lục Lệ Hành tựa như không hề để tâm, hai người đã rêu rao khắp nơi như thế này rồi, Kỷ Khanh Khanh đoán, đến sáng mai tất cả mọi người ai cũng biết.

Một đường đi đến gara ở tầng hầm, Kỷ Khanh Khanh ngồi lên ghế phụ kế Lục Lệ Hành, 99 đoá hoa hồng đặt ở hàng ghế sau, đỏ thắm rực rỡ.

Vừa rồi ở giải trí Thiên Ngu, một màn kia của Lục Lệ Hành quá đẹp, đẹp trai đến nỗi Kỷ Khanh Khanh quên mất việc Lục Lệ Hành đã tặng hoa và đến đây đón mình tan tầm.

Bây giờ ngồi trong xe, trở nên thanh tỉnh, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra khi nãy, mỗi một câu của Lục Lệ Hành, từng động tác, từng biểu cảm như chiếc đèn kéo quân chiếu sáng trong đầu cô.

Lục Lệ Hành cũng không để tâm đến khí thế mạnh mẽ lời nói oai phong vừa rồi của mình, cũng không hỏi Kỷ Khanh Khanh nhiều về việc này.

Kỷ Khanh Khanh vụng trộm nhìn anh, khoé môi không giấu được ý cười lan toả,

"Lục tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh đã nói giúp tôi."

Lục tiên sinh?

Lục Lệ Hành một tay lái xe, mắt nhìn kính chiếu hậu, chầm chậm rời khỏi bãi đậu xe, ý vị thâm trường nhìn cô, chỉ nói một câu.

Kỷ Khanh Khanh đã biết rõ ý tứ trong ánh mắt của anh, lập tức đổi giọng,

"Ông xã, cảm ơn anh hôm nay đã nói giúp tôi, nếu như không có anh, hôm nay tôi đã bị bọn họ bắt nạt rồi."

~~

"HP +1, HP hiện tại 12 tiếng."

"Bọn họ xem thường cô?"

Lục Lệ Hành nhớ bộ dạng giương nanh múa vuốt trốn sau lưng Tần Việt của cô, cười nói,

"Bọn họ có thể ăn hiếp cô sao?"

"Tất nhiên, anh không thấy là..."

Tôi nhìn thấy. Lục Lệ Hành bổ sung thêm một câu,

"Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!