Chương 20: Lục Lệ Hành sao lại không chết?

Edit: phuongchuchoe

Trước mắt Lục lão tiên sinh và dì Bùi, Kỷ Khanh Khanh thật sự tức giận.

Này thì tính là gì?

Này thì tính là gì!

Một ả đàn bà nửa đêm đói khát khó nhịn, câu dẫn ông chồng sắp chết?

Kỷ Khanh Khanh hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Lục lão tiên sinh và dì Bùi, trực tiếp lăn vào trong chăn, đem mình bọc lại thành một quả bóng, đoạn tuyệt quan hệ với bên ngoài.

Mất mặt quá đi!

Thật sự quá mất mặt!

Nhân sinh dài hai mươi năm đằng đẵng của Kỷ Khanh Khanh, chưa bao giờ mất mặt như ngày hôm nay!

Quả thật đem mặt của mình mất hết!

Bộ dạng cô vừa tỉnh lại là gì?

Hình như tay ôm eo của Lục Lệ Hành?

Chân gác lên đùi của Lục Lệ Hành?

Vậy đầu cô ở đâu?

Đầu cô ở chỗ nào?

Kỷ Khanh Khanh cẩn thận hồi tưởng lại dáng vẻ khi tỉnh dậy, phần cơ bụng rắn chắc của Lục Lệ Hành trước mắt lúc ẩn lúc hiện, làm mặt cô đỏ chói, tim đập bình bịch lợi hại.

Không lẽ đầu của cô gác trên vai của Lục Lệ Hành?

Hay là gác trên cánh tay?

Hay là trên ngực anh ta?

Không xui xẻo đến nỗi đó chứ?

Kỷ Khanh Khanh không khỏi muốn khóc.

Cô đi ngủ rất đàng hoàng mà, làm sao ngủ chung với Lục Lệ Hành một đêm, liền biến thành bộ dạng này? Còn trực tiếp chạm vào miệng súng.

Nếu Lục Lệ Hành là con trai của cô, bệnh nặng thành dạng như vậy còn bị đàn bà câu dẫn, cô nhất định sẽ xé xác tiểu tiện nhân kia!

Hiện tại cô không dám nghĩ đến Lục lão tiên sinh có suy nghĩ gì, ý kiến gì với cô.

Có lẽ trong đáy lòng nghĩ cô là đàn bà lẳng lơ không biết kiềm chế dụ dỗ cháu trai sắp chết của ông!

Kỷ Khanh Khanh lo sợ bất an.

Lục Lệ Hành nghe thấy Kỷ Khanh Khanh phẫn nộ đau đớn hô hai chữ 'Lưu manh', lại còn cuộn mình thành một cục tròn, quả thực bị Kỷ Khanh Khanh chọc cho tức khí cười.

Kẻ ác cáo trạng trước?

Anh lưu manh?

Đến cùng là ai lưu manh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!