Edit: Nguyệt Hạ.
__________________________________
Xe bắt đầu chạy, cảnh vật, cây cối bên đường phố bay nhanh về sau ngoài cửa sổ, Diệp Nha đặt cặp sách nhỏ ở trêи đùi, mũi chân rũ xuống dưới hơi hơi động, vươn người về phía trước với nói tài xế:
"Chú ơi, chúng ta có thể đi tìm anh trai con không?"
Hiện tại mới có bốn giờ rưỡi, cách thời gian Diệp Thanh Hà tan học còn mấy tiếng nữa.
Tài xế không chút suy nghĩ, cự tuyệt:
"Anh con vẫn còn đang học, Nha Nha phải đợi rất lâu đấy."
"Không sao, không sao cả." Cô vẫy vẫy cái tay nhỏ,
"Con đưa đồ cho anh ấy rồi đi luôn."
Đồ?
Diệp Nha vô thức vỗ vỗ vào chiếc cặp sách,
"Vâng, chỉ một lát thôi."
"Được, vậy để chú báo trước cho anh con một tiếng đã."
Được đồng ý, Diệp Nha ngả người vào chiếc ghế dựa dành cho trẻ con.
Nửa giờ sau, xe hơi dừng lại ở Nhất Trung.
Cổng trường đóng chặt, bảo vệ đứng giữ ở cửa mọi lúc, nhìn qua cửa kính có thể thấy được không ít học sinh đang chạy bộ trêи sân thể ɖu͙ƈ, tài xế xuống xe nói chuyện cùng bảo vệ, mấy phút sau, Diệp Thanh Hà vội vã từ bên trong chạy ra.
Thiếu niên mặc đồng phục to rộng dáng người thon dài, thân hình nhỏ yếu, không dám chạy quá nhanh, tóc mái màu đen khẽ chuyển động vào chiếc chán theo bước chân của hắn.
Diệp Nha xách cặp sách theo, được tài xế ôm xuống xe.
Diệp Thanh Hà thở dốc rất nhỏ, vành tai trắng nõn bởi vì chạy vội mà hồng cả lên, hắn vẫy vẫy tay, chạy thẳng đến bên cạnh cửa nhỏ, còn Diệp Nha thì chỉ giống chú chó Corgi chân ngắn, tung ta tung tăng chào đón hắn.
Cô ôm cặp sách cùng anh trai cách môn tương vọng (*), nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt làm Diệp Nha bỗng nhiên xúc động trong lòng, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
__________________
*Câu gốc là
"Lưỡng lưỡng tương vọng" ( ), có nghĩa hai đầu nhìn nhau hoặc cách trở nhìn nhau, là một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân.
Ở trong trường hợp của Nha Nha và anh trai là hai người cách nhau cái cổng mà nhìn nhau nên là Cách môn tương vọng.
___________________
Nha Nha?
Diệp Thanh Hà ở bên trong ngồi xổm xuống,
"Làm sao vậy, ở nhà trẻ không vui à?"
Diệp Nha bẹp miệng, bộ dạng thập phần ủy khuất.
"Sao Nha Nha lại không nói lời nào thế?" ngón tay Diệp Thanh Hà từ lan can vươn ra, nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt bóng loáng của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!