Edit: Nguyệt Hạ.
___________________________________
Diệp Nha là học sinh nửa đường chen vào, hiển nhiên ngày đầu tiên đi học phải đứng trêи bục giảng của lớp để tự giới thiệu về mình cho các bạn nhỏ khác trong lớp biết.
Cô được cô giáo nắm tay, vâng lời cô giáo, lo sợ nhìn hơn mười hạt đậu đỏ nhỏ tầm tầm như cô dưới bục giảng.
"Không phải xấu hổ, giới thiệu một chút về mình với mọi người nào."
Diệp Nha nắm góc áo, ngại ngùng rũ mắt, những lời mà buổi sáng anh cả đã nói với cô, hiện lên rõ ràng trong đầu, cô không sợ, nhỏ giọng nói:
"Tớ là Diệp Nha...... Nha, năm nay một trăm......" Không đúng, Diệp Nha vội vàng chữa lời, Năm nay ba tuổi.
Bọn trẻ con ở độ tuổi này là một loài sinh vật có thị giác rất đơn thuần, nhìn thấy cái gì đáng yêu, xinh đẹp lập tức bị hấp dẫn ngay, con người cũng giống như vậy.
Ở góc cuối lớp, một nhóc mập mạp giơ tay thật cao:
"Cô ơi, có thể cho Diệp Nha Nha ngồi cùng với con không?"
"Ngồi cùng tớ, ngồi cùng tớ, tớ sẽ chia kẹo cho cậu."
"Ngồi cùng với tớ này, tớ cho cậu chơi búp bê Tây Dương."
Các bạn nhỏ biểu hiện vô cùng nhiệt tình, tích cực, rất nhanh đã quét sạch sự bất an của Diệp Nha ở một nơi xa lạ.
Cô giáo Lưu tri kỷ hỏi ý kiến cô:
"Nha Nha muốn ngồi ở đâu?"
Cô nhìn chung quanh một vòng, ôm cặp sách nhỏ ngồi vào bàn thứ nhất gần ngay bên cửa sổ, chỗ này có ánh sáng tốt, rất thuận tiện cho Tiểu Diệp tử ở trêи đỉnh đầu tắm nắng.
"Chúng ta bắt đầu học thôi, các bạn nhỏ, lấy vở vẽ của các con ra nào, hôm nay chúng ta sẽ học vẽ tranh......"
Diệp Nha ngồi ở trước bàn nhỏ, ngoan ngoãn lấy vở vẽ cùng với bút sáp màu ra, chăm chú, nghiêm túc bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ lên trang giấy.
Giáo viên thường sẽ có sự chú ý đặc biệt đối với học sinh mới, ánh mắt của cô rất hay dừng ở trêи người Diệp Nha, ngay tại nơi ríu rít, ầm ĩ, nhiều học sinh như vậy, mà Diệp Nha lại lộ ra vẻ an tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh.
Cô giáo Lưu lập tức cảm thấy đứa nhỏ này sẽ rất dễ dạy bảo, không nhịn được đi đến bên cạnh cô, muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang vẽ cái gì.
Tay cô cầm bút sáp màu sắc rực rỡ, không hề chú ý tới cô giáo Lưu lão sư đang ở gần.
Chỉ thấy trêи trang giấy vẽ màu trắng kia đã bị màu đỏ phủ kín, sắc thái diễm lệ của đóa hoa màu đỏ kϊƈɦ thích sâu sắc tới thần kinh thị giác, cánh hoa được kéo dài, tùy ý vươn ra, mỗi một cánh hoa đều được phác họa một cách thập phần kiều diễm, không theo bất cứ một quy tắc nào.
Cô giáo Lưu ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tưởng tượng được một đứa trẻ ba tuổi lại có thể vẽ ra được bức tranh có trình độ như thế này.
Cô chống một tay lên bàn, hỏi:
"Nha Nha đang vẽ cái gì thế?"
Diệp Nha đặt cây bút sáp màu đỏ xuống, cầm lấy bút sáp màu đen lên, bắt đầu vẽ những hoa văn kỳ quái trêи cánh hoa, cô trả lời: Hoa ~
"Cô biết là hoa rồi, nhưng đây là hoa gì?"
Hoa hồng không giống hoa hồng, hoa hướng dương không giống hoa hướng dương, càng nhìn càng cảm thấy lạ.
Tiếp đó liền nghe thấy giọng nói ngây thơ của cô bé vang lên――
Hoa ăn thịt người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!