12.
Tôi nghe cô ta nói xong thấy rõ nực cười.
Cô ta chỉ việc đi theo sau tôi, có làm gì nặng nhọc mà dám nói vất với chả vả.
Thịnh Minh Tễ rũ mắt nhìn cô ta.
Cậu rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên mí mắt cậu ấy.
Nguyễn Niệm Niệm...
"Không cần cảm ơn em đâu, chuyện như vậy thì bạn cùng lớp nên ra tay giúp đỡ mà."
"Nguyễn Niệm Niệm, tôi chỉ ngất đi thôi, chứ không có chết."
A? Vẻ mặt nữ chính liền ngây ngô.
"Người cõng tôi tới đây là Khương Thanh Nguyệt, chứ không phải cậu, sao cậu dám ở chỗ này đòi công lao?"
Thật bất ngờ à nha!
Thịnh Minh Tễ cũng rất biết cách đâm chọt người khác.
Tôi cứ tưởng cậu ta tin những gì Nguyễn Niệm Niệm nói cơ.
Cảm giác thật tuyệt khi cậu ta không bị mất ý thức.
"Đúng, là tôi bế cậu ấy." Đúng lúc này, tôi mở cửa bước vào phòng, không hề nể nang Nguyễn Niệm Niệm chút nào:
"Cậu nhân lúc tôi không có ở đây, tự ôm công lao vào người mình là có ý đồ gì?"
Sắc mặt Nguyễn Niệm Niệm vừa trắng vừa đỏ, cuối cùng xám xịt đi ra ngoài.
Tôi đưa một chai nước cho Thịnh Minh Tễ.
"Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết, sau khi truyền dung dịch dinh dưỡng sẽ khá hơn. Sau khi truyền xong, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài ăn cơm, bồi bổ thật tốt."
Thịnh Minh Tễ không trả lời, cậu ta cảnh giác nhìn tôi.
"Khương Thanh Nguyệt, cậu lại muốn giở trò gì?"
"Tôi muốn xin lỗi cậu."
Vẻ mặt Thịnh Minh Tễ hoang mang.
Tôi trịnh trọng cúi đầu.
"Tôi xin lỗi, trước đây bắt nạt cậu là lỗi của tôi, từ nay tôi sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ sửa sai."
13.
Phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thịnh Minh Tễ không nói lời nào, tôi thì vẫn giữ nguyên tư thế cúi.
Nói thế nào nhỉ… cho dù tôi là một nữ phụ độc ác nhưng tôi cũng có nguyên tắc điểm mấu chốt của mình.
Bạo lực học đường chính là sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!