1.
Hệ thống:
"Ký chủ, cô vừa nói gì vậy?"
Tôi lặp lại những lời chế giễu.
Hệ thống điên cuồng:
"Ký chủ, thay vì xát muối vào vết thương của cậu ấy thì cô phải chữa trị cho Thịnh Minh Tễ chứ! Cô sẽ làm cho vết thương của cậu ấy trở nên nghiêm trọng hơn!!!"
"Nhưng tại sao tôi phải chữa lành cho cậu ta?"
Tôi rất phân vân:
"Cậu ta có hắc hóa hay không thì liên quan gì đến tôi?"
"Thế giới bị hủy diệt ư, liên quan rắm gì đến tôi?"
"Muốn chết thì tất cả cùng chết, tôi không phải là thánh mẫu."
Hệ thống bị tôi móc họng đến độ im như thóc.
Mẹ kiếp, trước khi đến đây, tôi là một nữ phụ độc ác chuyên nghiệp.
Vì vậy khi nói chuyện cũng hiếm khi nói vài câu tiếng người.
Trước mặt là cậu thiếu niên mới vừa bị đánh, toàn thân yếu ớt của cậu đang dựa vào tường.
Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, có lẽ đã bất tỉnh.
Tôi đưa tay ra chạm vào cậu ta, sờ loạn một hồi.
Hệ thống cảm động:
"Ký chủ, có phải cô muốn dìu cậu ấy đi bệnh viện không? Cô rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Thịnh Minh Tễ sau khi tỉnh lại nhất định sẽ biết ơn lắm!"
Cậu nghĩ nhiều rồi, Tôi ngắt lời:
Tôi chỉ muốn xem trên người cậu ta có thứ gì giá trị không.Hệ thống:?
"Túi của chàng trai phản diện quá sạch sẽ. Tôi vẫn ngoan cố lục lọi túi quần của cậu ta một cách không chính đáng. Cuối cùng... tôi lục đến nỗi làm cậu ta… tỉnh dậy. Thịnh Minh Tễ mở mắt, khàn giọng hỏi:"Khương Thanh Nguyệt, cậu sờ cái gì?
"2. Nhờ phúc của cậu ta, tôi mới biết tên mình là Khương Thanh Nguyệt. Giống với tên thật của tôi. Yết hầu của Thịnh Minh Tễ khẽ động:"Đừng đụng vào.
"Tôi nói dối không chớp mắt:"Cậu bị thương, tôi chỉ đang kiểm tra cơ thể của cậu mà thôi.Khương Thanh Nguyệt, cậu đang nhục nhã tôi sao?Cái gì?Tôi đã nghe được cậu mắng tôi là phế vật.
"Thịnh Minh Tễ khẽ cúi đầu, không có chút tinh thần phấn chấn của thiếu niên chút nào. Nhợt nhạt và chán chường."Bình thường cậu không phải ghét cay ghét đắng tôi hay sao? Cậu còn nói nếu tôi lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ tìm người đánh gãy chân tôi.
"Khóe miệng cậu rỉ máu, cậu thê thảm cười khổ."Tới đi! Dù gì mạng của tôi rất rẻ mạt, đánh chết tôi cũng không sao cả.
"Ánh mắt cậu lấp lóe, hơi khẩn cầu, nhìn rất đáng thương. Tiếc thay, tôi là một nữ phụ độc ác. Tôi ngửi thấy mùi của đồng loại."Thịnh Minh Tễ, đừng cho là tôi không biết bàn tính nhỏ của cậu. Đánh chết cậu thì cậu được giải thoát, nhưng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, phải ngồi tù.
Đối với cậu mà nói, một cái mạng đổi lại tôi phải chịu đau khổ cả đời, có phải rất lời đúng không!
"Thịnh Minh Tễ không ngờ tôi sẽ trực tiếp vạch trần những suy nghĩ đen tối của cậu ta, cậu ta ngừng giả vờ, nét mặt quay lại vẻ thờ ơ vốn có. Cậu bám vào tường, khập khiễng bước đi. Khi chúng tôi đến đầu ngõ, cậu ta lại chặn tôi lại:"Khương Thanh Nguyệt.Nói.
"Thịnh Minh Tễ đột nhiên tiến lại gần tôi, hơi thở của cậu ta phả vào tai tôi. Có chút ngứa."Cảm ơn cậu đã kiểm tra, tôi rất có cảm giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!