Chương 17: Thụ? Thú?

Edit: Cố Lục Nhã (@nakarylxo93)

Dịch & Beta: Emily Ton.

Quản gia đưa bọn họ đến Đông Uyển và sắp xếp nơi ở cho hai người. Đó là một gian phòng lớn, bên trong phân ra hai phòng nhỏ ở hai bên trái phải và ở giữa có một phòng tiếp khách.

Đây còn không phải là bố cục của một tửu điếm hay sao?

Nhưng Kỷ Vân Thư không vui, quay sang nói với lão quản gia:

"Còn có phòng khác không?"

Lão quản gia cúi người, trên người mặc một bộ đồ tang lễ cùng với chiếc mũ tang phù hợp trên đầu, vì thế nên khi cúi đầu xuống căn bản không nhìn thấy rõ hình dáng.

Lão kính cẩn nói:

"Tiên sinh, toàn bộ Đông Uyển chỉ có hai căn này là sạch sẽ nhất, các ngươi là khách quý, lão gia đã dặn dò chúng tôi không được thất lễ".

Nhưng...

Cảnh Dung lên tiếng:

"Kỷ tiên sinh chỉ ở một đêm, cần gì phải phiền phức như vậy. Ta thấy nơi đây rất tốt, rất yên tĩnh, ban đêm nghỉ ngơi sẽ không bị làm phiền".

Sau đó nói với lão quản gia:

"Ở đây không cần ngươi nữa, có thể đi được rồi".

"Vâng, vậy hai vị nghỉ ngơi cho tốt, một lúc nữa ta sẽ cho hạ nhân đến hầu hạ".

Lão quản gia vẫn cúi đầu, rút lui ra phía bên ngoài sân.

Kỷ Vân Thư ghét nhất là bộ dáng giống như chủ tử của Cảnh Dung, không nhịn được nói một câu:

"Đây không phải là Dung Vương phủ, Vương gia phân phó hạ nhân Chu gia, thật giống như là nhà mình vậy".

Tiểu gia hỏa này, nói chuyện thật hài hước!

Cảnh Dung cười, hai tay chắp đằng sau, nâng áo choàng lên và tiến vào trong phòng.

Còn không quên ném lại một câu:

"Rửa tay trước khi vào phòng, bổn Vương không ngửi được mùi thi thể".

.........

Nàng đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải vị Vương gia nóng lạnh bất thường và không coi trọng người khác như thế!

Rửa tay trong chiếc chậu ở phòng ngoài xong, Kỷ Vân Thư tiến vào phòng liền nhìn thấy Cảnh Dung đang ngồi trong trong phòng khách nhìn nàng.

"Rửa sạch sẽ rồi chứ?"

Kỷ Vân Thư cạn lời, nhẫn nhịn cơn xúc động muốn đấm vào hắn. Thay vào đó, giơ hai bàn tay ra trước mặt hắn.

Cảnh Dung đờ ra một lát, nhìn phía trên bàn tay nàng vẫn còn dính vết nước, ánh sáng chiếu vào óng ánh long lanh.

Ngay lập tức hắn đưa tay ra bắt lấy đôi bàn tay nhỏ tinh tế, khóe miệng nhếch lên đầy ý vị đùa giỡn:

"Đều nói rằng bàn tay nam nhân phải thô và có lực, tại sao bàn tay của Kỷ tiên sinh vừa nhỏ vừa mềm thế này? Chắc không phải là bôi phấn nước (kem dưỡng) chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!