Dư Vãn làm xong hết công việc trên tay rồi khép máy tính lại trở về phòng ngủ.
Trong phòng không
bật đèn, không khí yên tĩnh, Lệ Thâm đang nhắm mắt nằm trên giường, hô hấp đều đặn tựa như đã ngủ
rồi.
Dư Vãn không quấy rầy anh, tay chân nhẹ nhàng lấy áo ngủ và vào phòng tắm.
Cả ngày nay vẫn luôn ở
ngoài đường, Dư Vãn muốn tắm một cái để thả lỏng, cô mở nước ấm cho chảy từ từ còn mình sang một
bên tẩy trang.
Sau khi rửa mặt xong, nước ấm vừa lúc chảy đầy, cô lại xé một tấm mặt nạ và dán lên mặt rồi thoải
mái ngồi vào bồn tắm ngâm mình.
Hôm nay bận cả ngày nên thật sự hơi mệt, ngâm nước nóng đắp mặt nạ
không chỉ làm cơ bắp toàn thân được thả lòng mà còn giải stress rất tốt.
Dư Vãn cứ vậy mà thoải mái ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau nhờ tiếng dòng nước rất nhỏ khiến cô tỉnh lại
từ trong mơ.
Xung quanh là chiếc giường mềm mại, vài giọt nắng sớm chiếu rọi qua bức màn mông lung đến mức gãi
đúng chỗ ngứa.
Trong tiểu khu thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng chó sủa từ xa xa cũng không
nghe quá rõ.
Lệ Thâm rửa mặt xong và đi ra từ phòng tắm thì thấy cô trợn tròn mắt nằm ở
đó, anh cong khóe miệng đi tới: Đánh thức em sao?
Dư Vãn xoay đầu nhìn về phía anh và lắc đầu:
"Tối qua em ngủ quên trong bồn tắm sao?"
Đúng vậy. Vừa nói đến đây, giọng điệu của Lệ Thâm nghiêm túc hơn hẳn:
"Cũng may hôm qua anh ở lại đây, nếu không thì em đã ngâm mình trong bồn tắm cả đêm, hôm nay chắc chắn sẽ bị cảm nặng."
À... Cô định nói chắc chắn sẽ không ngâm hết cả đêm, sau khi nước lạnh sẽ bị lạnh mà tỉnh, nhưng
lời nói vừa tới bên miệng, cô lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn: Anh ôm em ra khỏi?
"Đúng vậy, bằng không còn ai nữa?"
"...! Em còn chưa mặc quần áo mà."
Lệ Thâm nhịn không được mà cười một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!