Edit: Cải Trắng
Vào mùa hè đại học năm thứ ba, Lệ Thâm đã gặp được Dư Vãn.
Dư Vãn là người thành phố C, khi lên đại học cô cũng học ngay một trường đại học tại thành phố C. Ngành học của cô là tài chính, khi bước sang đại học năm thứ tư cũng là lúc cô phải ra ngoài kiếm việc làm, khi đó mẹ cô đã sắp xếp cho cô thực tập tại công ty của một người bạn.
Mẹ cô lúc nào cũng như thế, thích thay cô sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo, chuyên ngành học cũng vậy, công việc cũng thế.
Dư Vãn thực tập ở công ty mà mẹ cô sắp xếp cho được nửa năm, sau đó, cô nhận được bằng tốt nghiệp. Nhận xong cô cũng không nói một lời nào mà ôm bằng tốt nghiệp chạy tới thành phố A để tìm đường kiếm sống.
Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ sau nhiều năm, cảm giác vừa khẩn trương vừa kích thích, lại thêm một chút khoái cảm không nói thành lời.
Đợi tới lúc mẹ Dư Vãn biết cô đã chạy trốn tới thành phố A thì cũng chỉ ầm ĩ được một ngày, hôm sau bà lại bình tĩnh. Bà cảm thấy bà rất hiểu tính cách của Dư Vãn.
Từ nhỏ tới lớn, Dư Vãn đã là một người không phải chịu khổ, chịu mệt, thế mà giờ lại dám một mình chạy tới thành phố A, cứ đợi cho nó nếm đủ mùi khổ thì tự biết trong nhà tốt như thế nào.
Bà đoán không sai, ở thành phố A, Dư Vãn đã chịu khổ không ít, nhưng điều bà không ngờ tới chính là Dư Vãn gặp được Lệ Thâm.
Mà Lệ Thâm là một người có thể biến tất cả cái khổ Dư Vãn nếm được thành sự ngọt ngào.
Ngày cô gặp được Lệ Thâm là một ngày có ánh nắng rực rỡ vào cuối tháng tám. Khi đó Dư Vãn đã tới thành phố A được hai tháng, cô mãi vẫn không tìm được công việc nào thích hợp, số tiền cô đem theo bên người cũng đã sớm tiêu hết, nhưng hiện giờ cô đang cần tiền gấp nên cô đã tìm một công việc làm tạm trong kỳ nghỉ hè.
Công việc cô cần làm khá đơn giản, công việc chính là tới các trường cao đẳng, đại học để tiếp xúc với các sinh viên năm nhất để đẩy mạnh tiêu thụ ở các ứng dụng gọi đồ ăn trên điện thoại. Nếu được thì có thể bán thêm những mặt hàng như điện thoại hoặc máy tính.
Điểm quan trọng nhất trong nhiệm vụ này là phải lôi kéo được ít nhất 20 người, tiền sẽ được gửi vào wechat của bọn họ.
Dư Vãn được phân tới làm ở học viện âm nhạc thành phố A. Hiện tại trường đó vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng có không ít học sinh đã lục đục tới trường báo danh.
Dư Vãn không bài xích gì công việc làm nhân viên tiêu thụ này, chỉ là thời tiết quá nóng bức mà chỗ bọn họ chỉ là một gian hàng nhỏ, ở dưới ánh mặt trời chói chang này thì như bị thiêu đốt. Nhiều lần Dư Vãn cảm thấy mình chắc là bị cảm nắng muốn ngất đi rồi, nhưng hôm nay thì không giống vậy.
Không phải là do hôm nay thời tiết mát mẻ mà là do hôm nay ở chỗ sân bóng rổ có một đám nam sinh đang chơi bóng rổ.
Bọn họ chỉ mặc mỗi áo ba lỗ và quần đùi, hăng hái chạy ở trên sân bóng, mồ hôi rơi xuống khiến người khác không thể rời mắt khỏi họ. Dư Vãn mới rời khỏi trường đại học không lâu nhưng trong nửa năm thực tập ở công ty cô lại thường xuyên gặp những người đàn ông trung niên bụng mỡ.
Giờ đột nhiên lại được nhìn thấy những nam thanh niên trẻ tuổi sức sống căng tràn như này, cô thấy vẫn là thanh niên trẻ tuổi tốt hơn.
Đặc biệt là cậu con trai mặc áo số mười kia, trong trường học chắc chắn chàng trai ấy rất được hoan nghênh. Trời nóng như thế này mà vẫn có rất nhiều bạn nữ tới đây để xem chàng trai ấy chơi bóng.
Cô nghe được loáng thoáng bọn họ gọi anh là Lệ Thâm.
Nhóm nam thanh niên tràn đầy sức sống kia tạm thời làm cô quên mất cái nóng nực khắc nghiệt của thời tiết. Mà trận tranh bóng đang diễn ra kịch liệt ở sân bóng bỗng chệch hướng bay tới chỗ người xem.
Cô nữ sinh kia chắc là thường xuyên tới đây xem bóng rổ nên với trường hợp bóng đi lung tung thế này phản ứng vô cùng bình thường, cô hơi dùng sức một cái đã mở đường cho bóng rổ đi ra chỗ khác.
Dư Vãn vừa cảm thấy cô gái ấy thật khỏe, vừa cảm thấy tiếc cho cô gái ấy khi mất đi một cơ hội tiếp xúc với mấy bạn nam chơi bóng kia.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên trên mặt cô truyền tới một cơn đau, quả bóng rổ bị cô gái ấy ném đi bay một đường thẳng tới trúng mặt cô.
Dư Vãn: …
Lúc bóng rổ rơi xuống cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu chảy ra, mũi cô đỏ bừng.
Nhóm nam thanh niên đang chơi bóng trên sân dừng lại, bọn họ đang thương lượng một chút, cuối cùng bọn họ cử chàng trai mặc áo số mười cũng là chàng trai đẹp trai nhất ra xin lỗi Dư Vãn.
Ánh mắt Dư Vãn đã trở nên mông lung, cô chỉ thấy một chàng trai chạy tới chỗ của mình, trên tay còn cầm theo khăn giấy:
"Xin lỗi, rất xin lỗi, chị không sao chứ? Chị có muốn vào phòng y tế một chút không?"
Giờ trên mặt Dư Vãn vẫn còn đau mà cũng tại vừa rồi cô xem người ta chơi bóng quá nhập tâm nữa nên thành ra lúc này có chút xấu hổ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!