Nội dung câu này của Lệ Thâm rất ngây thơ, nhưng giọng điệu nghiêm túc khiến Dư Vãn không thể tiếp
tục chửi bậy nữa.
"Không cần, hắn đã bị cảnh sát giao thông răn dạy thành như thế rồi."
Cô cố tình nghiêng người để Lệ Thâm thấy hoàn cảnh ngoài cửa sổ.
Thực ra Lệ Thâm không cần xem cũng
biết, bởi vì sau khi cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói nghiêm túc của cảnh sát giao thông cũng truyền
tới từ ngoài cửa sổ.
"Chưa chuyển sang đèn đỏ là thế nào? Còn thiếu hai giây nữa là thành đèn đỏ, đáp án anh chọn lúc thi lý thuyết là chạy đi luôn à? Hử?"
". Tôi cũng vì sắp trễ làm nên mới vậy."
"Anh không biết đi làm sớm hơn chút à? Cứ phải đi giành giựt một hai giây này? Bây giờ tông đuôi xe có vui không? Công ty cũng không cần tới nữa đâu."
Nam tài xế: ...
Gã cảnh sát giao thông này sao không đi thi giải đấu Talk Show luôn đi? Với tài ăn nói của hắn chắc
chắn có thể lọt vào top ba.
"Chiếc xe đằng trước không thắng gấp mà anh cũng có thể đụng vào, duy trì khoảng cách an toàn giữa các xe sao? Hử? Có phải còn tăng tốc hay không?"
Nam tài xế: ...
Dư Vãn nói với Lệ Thâm:
"Anh thấy chưa, cảnh sát giao thông rất chuyên nghiệp."
Lệ Thâm: ...
Anh cụp mắt cười một tiếng và hỏi Dư Vãn:
"Bây giờ có thể đi chưa? Cảnh sát giao thông nói thế nào?"
Dư Vãn nói:
"Cảnh sát nói xe phía sau chịu trách nhiệm toàn bộ, gã tài xế kia nói bồi thường cho tôi năm trăm tệ, tôi không đồng ý, nói là trừ phần tiền bên bảo hiểm hỗ trợ, còn lại hắn phải trả hết."
"Hắn có đồng ý không?"
"Ban đầu hắn không đồng ý và nói là phiền phức, bây giờ đã bị cảnh sát răn dạy đến mức bó tay." Dư
Vãn nói, nhìn thoáng qua vỉa hè:
"Tôi đã gọi xe tải, chắc là sắp tới rồi, anh đi trước đi."
Mặc dù tình trạng xe cô nhẹ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, nhưng cô vẫn gọi xe tải để tránh cho
trên đường đi lại gặp sự cố gì đó.
Lệ Thâm không bảo Tiểu Đổng lái xe đi:
"Em muốn đi đâu, tôi đưa em qua."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!