Lệ Thâm nghe thấy tiếng Dư Vãn, anh cố đè nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, cố gắng tự nhiên chào hỏi với Dư Vãn:
"Ừ, hôm nay em ở nhà à."
"Ừm, hôm nay tôi được nghỉ."
Dư Vãn nói xong, nhấn mở khóa cổng dưới lầu cho Lệ Thâm, Lệ Thâm nhìn cánh cửa phát ra tiếng mở khóa trước mặt và đẩy cửa đi vào.
Khi đi thang máy lên lầu sáu, Dư Vãn đã đứng trước cửa chờ anh:
"Sao anh lại đột nhiên tới đây? Có chuyện gì sao?"
Ừ. Lệ Thâm khẽ gật đầu, nhìn Dư Vãn mang một đôi dép lê đi ra.
Là đôi dép Dư Vãn mang đi từ nhà anh trước kia. Lúc này Dư Vãn cũng mới nhớ chưa trả đôi dép lê này:
"À, vẫn quên trả đôi dép lê cho anh."
Không sao.
Lệ Thâm thay giày và đi vào nhà Dư Vãn ngắm xung quanh.
Dư Vãn đóng cửa lại, đi theo anh vào phòng khách:
"Anh trở về khi nào vậy?"
Hôm nay. Lệ Thâm nói xong, lập tức đi về hướng ban công:
"Nhà em được trang trí cũng không tệ lắm, có thể tham quan không?"
Có thể, có thể.
Dư Vãn cười ha ha hai tiếng:
"Đều nhờ Ninh Ninh làm giúp, tôi không lo nghĩ chút nào."
Lệ Thâm đi xuyên qua phòng bếp và thẳng tới ban công, trên sào phơi đồ có treo một chiếc áo sơ mi nam, anh không nhìn nhầm.
Dư Vãn nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy anh đang nhìn chiếc áo sơ mi nam kia, lập tức hơi lúng túng:
"À, cái áo đó là của Ninh Ninh cho tôi."
Ninh Ninh?
Lệ Thâm quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Dư Vãn giải thích:
"Ninh Ninh nói cô gái độc thân sống một mình thì phải treo một vài món đồ của đàn ông mới an toàn, lúc cô ấy mua áo sơ mi cũng mua giúp tôi một cái, bảo tôi treo cùng khi phơi quần áo."
Con ngươi của Lệ Thâm nhẹ nhàng chuyển động, anh lên tiếng: Thế à.
Cơn giận nghẹn trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, anh suy nghĩ một lát rồi nói với Dư Vãn:
"Vậy em treo một cái có đủ không? Nhà tôi có rất nhiều áo sơ mi, nếu không thì tôi lấy hai cái cho em."
...! Hả?
"Còn quần, có cần quần không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!