Lúc này Lệ Thâm khiến Dư Vãn cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, bọn họ từng là tình nhân yêu nhau tha thiết, từng có tiếp xúc thân mật nhất trên thế giới, mà Lệ Thâm với lễ phục màu trắng là siêu sao trên sân khấu làm vô số fans rít gào, đó là thế giới mà Dư Vãn chưa bao giờ đặt chân đến.
Trở về rồi?
Lệ Thâm tự nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm thấp như thường.
Dư Vãn ổn định tâm trí, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình:
"Ừ, sao anh lại đứng đây?"
Lệ Thâm cụp mắt nở nụ cười, nhìn về phía cô và hỏi:
"Nhà tôi ở bên cạnh, tôi đứng đây rất kỳ quái ư?"
Không phải. Dư Vãn phát hiện mỗi khi gặp Lệ Thâm, năng lực biểu đạtcủa cô lập tức thoái hóa tới trình độ cực kì thấp:
"Ý tôi là, anh không tham gia tiệc ăn mừng gì đó? Dù sao anh cũng giành được nhiều giải thưởng như vậy."
Lệ Thâm nói:
"Không có, tham gia lễ trao giải xong rồi trở về, ngày mai còn phải thu âm bài hát."
À.
"Cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi dạo trong tiểu khu." Lệ Thâm nhìn cô, hôm
nay cô vẫn ăn mặc kiểu thông cần*, trên vai đeo một cái túi lớn, nhìn rất nặng, dưới chân mang giày đế bằng, xem ra sau lần trẹo chân trước, cô đã biết rút kinh nghiệm.
* Thông cần: thông thường, chăm chỉ.
Lệ Thâm vừa nói xong câu đó, hai người im lặng vài giây, Lệ Thâm hơi chán nản, cũng hơi tự giễu.
Sau khi giành giải thưởng hôm nay, anh rất muốn gặp Dư Vãn, khi trở về thì thấy nhà Dư Vãn chưa sáng đèn thì dứt khoát đứng đây chờ cô.
Bây giờ vất vả lắm mới đợi người trở lại, nhưng anh không biết nên nói gì với cô.
Anh nhìn Dư Vãn đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải anh muốn nói gì với Dư Vãn.
Anh chỉ là muốn gặp cô.
"Ừm...! Chúc mừng anh lần nữa, giành được nhiều giải thưởng như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Dư Vãn nghẹn một hồi, cuối cùng cũng nghẹn ra đề tài có thể kéo dài cuộc trò chuyện.
Lệ Thâm cười khẽ một tiếng, nói với cô:
"Cảm thấy hơi mơ màng, nói theo cách thoải mái hơn là, trong ba người đứng trong top ba ca khúc vàng, đặc biệt là Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu, tôi được xem như là nghe nhạc của họ mà lớn lên, không ngờ còn có một ngày đứng cùng sân khấu nhận thưởng với bọn họ."
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Dư Vãn bị Lệ Thâm chọc cười:
"Anh dám nói lại lần nữa không, tôi ghi âm lại giúp anh rồi đăng lên mạng, anh có thể lên hot search ngay lập tức."
Lệ Thâm cũng thấp giọng mỉm cười theo, Dư Vãn cười xong thì tò mò hỏi anh:
"Cúp của bảng xếp hạng ca khúc trông như thế nào, tôi có thể xem không?"
Cúp để trong xe.
Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía ga ra nhà mình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!