Dư Vãn nghe Lệ Thâm hỏi mới nhớ tới cái gì, nhanh chóng rút tay lại.
Lệ Thâm đặt khăn xuống và không bắt lấy tay cô nữa, chỉ nhìn cô hỏi:
"Vết sẹo trên tay em có từ khi nào?"
Dư Vãn khẽ mím môi, Lệ Thâm rất quen thuộc với mọi thứ về cô, lúc bọn họ chia tay, trên tay cô vẫn chưa có vết thương nào như vậy.
Dường như là nhận ra được bầu không khí giữa hai người thay đổi, Lili nằm rạp ngủ gật trên sàn nhà cũng ngẩng đầu nhìn Dư Vãn.
Dư Vãn không được tự nhiên cười cười, mở miệng nói:
"Đây là do trong một bữa tiệc cưới trước đây, tiểu tam kéo người đến gây rối, không cẩn thận bị thương."
Lệ Thâm cau mày: Tiểu tam gây rối?
Ừm. Dư Vãn nói:
"Cái tên chú rể đó rất cặn bã, tiểu tam là mối tình đầu của hắn, hắn không nỡ buông tay mối tình đầu lại đồng thời kết hôn với bạn gái đương nhiệm, cuối cùng bị phát hiện. Mối tình đầu kéo một đám côn đồ tới đập phá hiện trường hôn lễ, sau đó cảnh sát cũng tới."
Sự cố này đã qua hơn một năm, nhưng Dư Vãn vẫn còn nhớ như in, ngày đó không chỉ có hôn lễ chưa hoàn thành, mọi người còn bị bắt vào sở cảnh sát.
Mối tình đầu không biết tìm đâu ra một đám giang hồ kéo tới, tất cả bọn họ đều mang theo vũ khí, vết thương trên tay cô là bị chém trúng trong lúc hỗn loạn.
Cũng may tất cả mọi người đều bị thương nhẹ, không gây chết người, cô ở bệnh viện khâu hai mũi, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ công việc của mình.
Hôn lễ lẽ ra nên là vui vẻ và hạnh phúc, nhưng hôn lễ do cô thiết kế không phải đều được người chúc mừng.
Sau đó Ngụy Thiệu nói với cô rằng chính bản thân bạn đời còn chưa nhận ra mình muốn kết hôn với ai, làm sao có thể yêu cầu bọn họ lập kế hoạch hôn lễ, phân biệt khách hàng của mình.
Sau khi vết thương được chữa khỏi, Dư Vãn phấn khởi trở lại và tập trung vào công việc, chỉ là vết sẹo này vẫn còn dấu vết cho đến tận ngày hôm nay.
Lệ Thâm nghe cô nói xong, ánh mắt dần dần u ám.
Lúc anh và Dư Vãn chia tay, cô mới chỉ là một người lập kế hoạch nhỏ cố gắng đấu tranh để tồn tại trong ngành, bây giờ cô có thể tiếp được đơn hàng lớn như của Hồ Kiều, mấy năm qua chắc là chịu không ít khổ nhỉ.
Anh ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn, thản nhiên nói:
"Xem ra mấy năm qua em sống cũng không dễ dàng gì." Anh cúi xuống xoa đầu Lili hai cái, lại nói:
"Nhưng cũng đã trưởng thành."
Khóe mắt Dư Vãn không khỏi có chút cay cay, Lệ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, nắm lấy cánh tay cô giấu sau lưng, hỏi: Có còn đau không?
Không còn đau.
Dư Vãn mỉm cười, nhìn người trước mặt:
"Mấy năm nay anh cũng trở nên rắn chắc hơn nhiều, dáng người trước kia của anh không tốt như vậy."
Nói tới đây, giọng cô dần nhỏ đi:
"Đi lính cũng rất vất vả."
"Cũng được, quen rồi." Lệ Thâm buông tay cô ra, im lặng một lát rồi hỏi cô:
"Dáng người trước kia của tôi rất kém sao?"
Dư Vãn bất giác nở nụ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!