Chương 13: Kết hôn

Thật trùng hợp. Nếu không phải Dư Vãn không biết chính mình không cố ý chọn nơi này, cô cũng nghi ngờ bản thân điên cuồng theo dõi Lệ Thâm.

Nhà của cô và Lệ Thâm tuy một cái là căn hộ nhỏ, một cái là biệt thự, nhưng đều cùng một nhà đầu tư, cũng coi như là trong một khu đất có hai loại nhà ở.

Đã cùng nằm trong một tiểu khu, tất nhiên đường nội bộ cũng thông nhau, điều này có nghĩa là Dư Vãn chỉ cần xuống tầng, xuyên qua một con đường là có thể đến trước cửa nhà Lệ Thâm rồi.

Trùng hợp đến đáng sợ.

Hai người cũng không nói tiếp nữa, hiếm khi Lệ Thâm xuống sân chơi với chó, hình như Dư Vãn nghe thấy anh gọi nó là Lily*.

*Tên của em chó là Lệ Lệ/lì lì, giống với Lily.

Đây có tính là bạn trai cũ kịch liệt trả thù không?

Khóe môi Dư Vãn giật giật một cái, rất nhanh đã nghĩ thoáng ra. Bỏ đi, tên Lily đáng yêu như vậy, cô tha thứ cho anh.

Một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái qua con đường trước mặt họ, Lệ Thâm ngước mắt nhìn lên, anh nhẹ nhàng xoa đầu con chó một cái rồi đứng dậy

"Tôi vào nhà trước, tối nay gặp lại trong game."

Được. Dư Vãn trả lời, cuối cùng cô cũng biết tại sao đại gia ở bên cạnh mỗi ngày đều có thể đi đánh thái cực, mà Lệ Thâm cũng rất ít khi xuất hiện trong sân.

Bởi vì sợ hàng xóm có fan hâm mộ.

Mặc dù người ở trong tiểu khu này không phú cũng quý… cũng có loại hàng xóm nghèo như cô trộn lẫn vào đây, không chừng lại có cả fan não tàn của Lệ Thâm.

Sau khi Lệ Thâm vào phòng, con chó cũng vào theo, Dư Vãn đóng cửa sổ, lại thưởng thức phong cảnh trên ban công một lúc nữa thì đồ ăn tối của cô được giao tới.

An ninh của tiểu khu này rất chặt chẽ, người ngoài hay người giao hàng đều không vào được, muốn lấy đồ đạc, chính chủ phải tự mình ra ngoài lấy. Dư Vãn mặc thêm áo lông, bước đi trong gió lạnh hơn 10 phút mới ra đến bên ngoài lấy được đồ ăn.

Lần sau cô sẽ tự nấu cơm tối!

Cho dù là úp mì cũng được!

Ăn cơm tối xong, Dư Vãn chạy ra ban công nhìn quanh, Lệ Thâm và chú chó kia không có ở trong vườn hoa, cô chạy về mở máy tính lên.

Tiểu vương tử đã online trong game rồi, lúc Dư Vãn đăng nhập liền chủ động chào hỏi anh Tôi đến rồi.

Tiểu vương tử: Ừ, chị đang ở đâu, tôi đến tìm chị.

Ngư Châu Xướng Vãn: Tôi đang ngắm cảnh bên Thúy hồ.

Bên kia Lệ Thâm không trả lời, Dư Vãn đoán chắc là anh đang trên đường đến Thúy hồ. Vì để người chơi nhập tâm hơn, các mùa trong game đều dựa theo sự biến hóa của các mùa trong thế giới thực, nên lúc này xung quanh Thúy hồ là cảnh tượng tuyết trắng mênh mông.

Cô không biết cảnh sắc Thúy hồ mùa xuân trông như thế nào, nhưng mặc dù là mùa đông cũng không làm cho người ta có cảm giác quá tiêu điều. Cái hồ này có chút giống hồ trong công viên Lệ Trạch, không biết lúc thiết kế game có phải lấy đó làm hình mẫu không?

Nhưng dù sao ở trong lòng Dư Vãn, cảnh tuyết phủ trắng công viên Lệ Trạch vẫn khắc sâu vào lòng người nhất.

Bờ hồ có hai người chơi đi đến, một nam một nữ, nữ thì mặc một chiếc váy đỏ dài, nam thì mặc trường bào màu xám. Dư Vãn nhìn hơi quen mắt, nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra mình đã gặp qua họ ở đâu đó.

Đây không phải là hai tên mắc bệnh thần kinh giết cô trước đây sao!

Ngư Châu Xướng Vãn: tôi ở bên bờ Thúy Hồ gặp được hai người giết tôi lần trước.

Tiểu Vương Tử: Cái gì?

Ngư Châu Xướng Vãn: Lúc tôi mới bắt đầu chơi game, không biết tại sao lại bị người ta giết chết đến hai lần (:з」∠)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!