Trong nháy mắt tiến vào lớp học, Hàn Linh lại một lần nữa cảm thán chính mình sáng suốt, từng đôi mắt như lang như hổ kia đồng thời quét về phía Tử Nhi, ngay cả nàng đi ở sau lưng nàng cũng bị dư quang của bọn họ quét đến.
Thật là đáng sợ!
"Công chúa, ngồi ở bên này của ta đi, nơi này có chỗ trống."
"Công chúa, hay là ngồi ở chỗ này của ta, chỗ này gần cửa sổ, có thể giúp thông gió."
"Công chúa, ngồi ở đây nghe giảng bài, nghe được rõ ràng nhất, vẫn là nơi này tốt."
Nàng thật không biết nói gì, vòng qua Tử Nhi, hướng chỗ ngồi ở phía dưới nhìn xung quanh.
Ở góc cuối của bên trái lớp học, nàng thấy được hắn, một màn bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng rất tuấn tú kia.
"Ta có thể ngồi ở bên cạnh ngươi chứ?"
Cõi lòng của nàng đầy hy vọng, muốn trở thành bạn ngồi cùng bàn với hắn, từ đây về sau cùng hát với ngươi, ảo tưởng một phần tình yêu lãng mạn chậm rãi ấp ủ.
Nhưng mà, hy vọng của nàng tan biến, chờ đến chỉ là một câu nói không mang theo độ ấm của hắn:
"Ta không thích bên cạnh có người."
Nàng cố nén xuống tức giận ở trong ngực, kéo cái gì kéo (???), chẳng lẽ ta còn không được ngồi bên cạnh ngươi hay sao?
"Ta cũng không thích bên cạnh để một khối băng lớn."
Nàng giận dỗi mà bỏ lại lời nói, tự cho là tiêu sái mà xoay người, chọn một cái vị trí tận lực rời xa hắn ngồi xuống.
Người nam nhân này có chút kéo. (???)
Gạt bỏ tim đập thình thập vì hắn, gạt bỏ nhất kiến chung tình vì hắn. Nàng quyết định, không lấy mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta.
Trong lòng vẫn là có chút mất mát, xem ra nàng vẫn là không đủ tiêu sái.
"Linh nhi, ta giúp ngươi nhận sách."
Hàn Như Phong ngồi ở bên người nàng, sâu đôi mắt trong viết mất mát giống nhau, lại là bởi vì nàng.
Tử Nhi vốn là muốn tới ngồi cùng với bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là bị một cái suất ca cứng rắn lôi kéo ngồi ở bên cạnh hắn.
Trải qua một canh giờ* tiết học lịch sử, Hàn Linh nghe được mơ màng sắp ngủ, phía trên lão phu tử đến tột cùng nói cái gì, nàng một chữ cũng không nghe vào.
Cái lớp học này thông gió không tốt, bên trong tất cả đều là CO2, hơn nữa đã có bốn năm năm không có đi học, không tiến vào được trạng thái.
*1 canh giờ: 2 tiếng đồng hồ.
Ngay sau khi mí mắt của nàng cụp xuống không biết bao nhiêu lần, phu tử đột nhiên nhắc tên của nàng. Nàng dùng chính là tên thật của nàng, có lẽ là lâu lắm rồi không có người kêu tên thật của nàng, cho nên khi hắn gọi đến tên của nàng, nàng một cái tỉnh ngủ liền đứng lên.
Có!
Một trận cười vang.
Lúc này nàng mới phản ứng được, bây giờ đang ở trên lớp học, còn nghĩ rằng là về tới huấn luyện quân sự giữa đại học năm thứ nhất.
Nàng làm lơ những người khác cười nhạo, nhìn thẳng phu tử, hỏi:
"Phu tử, có gì phải làm sao?"
Sắc mặt của lão phu tử một hồi xanh, một hồi đỏ, chắc là còn chưa từng gặp được học sinh như nàng vậy, đi học ngủ gà ngủ gật sau khi bị bắt được, còn dám đúng lý hợp tình chất vấn như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!