Chương 50: Cùng Tiểu Tân Tân tranh sủng

Nếu là như thế này, vậy nàng liền không khách khí, Hàn Linh không chút nào hổ thẹn mà giương giọng nói:

"Ta cho rằng, bức họa của ta càng tốt hơn, là ta thắng." Phải biết rằng thắng tỷ thí, thì có thể miễn đi kiểm tra nấu ăn, tương ứng, nàng có thể thiếu một vị hôn phu.

Liên quan đến chuyện lợi và hại, nàng tuyệt đối không hàm hồ.

Ngụy nương Thúc Tu xem không thuận mắt, vì bảo vệ Mộ Dung Vũ nói:

"Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, nào có người tự quyết định, nói chính mình thắng?"

Hàn Linh khinh thường mà quăng cho hắn một cái liếc mắt:

"Ngươi không phục, cứ việc vẽ thêm một bức, ta đánh giá một chút, rốt cuộc ai hơn ai kém?"

"Người tỷ thí lại không phải là ta, ta tại sao phải vẽ?" Thúc Tu nũng nịu mà quăng cho nàng một cái liếc mắt.

Nàng không kiên nhẫn mà vung tay về phía hắn:

"Nếu không phải ngươi, vậy ngươi liền lùi về sang một bên. Mới vừa rồi sơn trưởng cũng đã nói, là để cho ta và Mộ Dung Vũ giữa hai người bình phẩm lẫn nhau, về phần người không liên quan đây, là không có quyền lên tiếng."

Ngươi ——

Thúc Tu còn đợi tranh luận, Mộ Dung Vũ ngăn cản hắn, vẫn là cười đến ấm như gió xuân như cũ, người nam nhân này dường như từ nhỏ chính là thong dong không sợ, ôn hòa đến như ánh nắng tháng ba, ấm vào lòng người.

"Bức họa của Hàn công tử sáng tạo khác người, đích xác càng tốt hơn, tại hạ thua tâm phục khẩu phục."

Nàng hơi hơi sửng sốt, nhưng thật ra không nghĩ tới hắn sẽ nhận thua đến thẳng thắn như thế, nói thật, bức họa của hai người bọn họ đích xác không phân cao thấp.

Bức họa của hắn ở thời đại này đã là cực phẩm, phát huy tất cả kỹ xảo họa nghệ hiện có tới vô cùng nhuần nhuyễn, mà bức họa của nàng thì thắng ở ý mới và họa pháp xưa nay chưa từng có.

Hướng về phía phần trí tuệ này của hắn, hắn người bằng hữu này, nàng quyết định kết giao rồi.

"Như vậy ta tuyên bố, trận đầu tỷ thí, Hàn Linh của thư viện Bạch Tùng thắng!"

Sơn trưởng cao giọng tuyên bố, trên mặt hớn hở, trận tỷ thí này, đã giữ gìn danh dự của thư viện, lại không có làm nàng công chúa này mất mặt, cục diện song thắng, hắn cớ sao mà không làm?

Tỷ thí vừa kết thúc, nàng đã bị Dạ Ma Thiên mạnh mẽ lôi kéo đi vào sân của hắn.

Dưới cây hòe, bóng cây.

Bước chân của nàng còn chưa đứng vững, hắn bỗng nhiên duỗi tay kéo xuống dây cột tóc ở trên đầu của nàng, đầy đầu tơ tằm đen của nàng từ từ rơi xuống, rối tung buông xuống vai. Lúc này đây, nàng là thật sự lộ ra nguyên hình.

Sau khi mừng như điên, ánh mắt của hắn lại lần nữa biến hóa, tức giận chứa đầy hai tròng mắt của hắn, hắn hung hăng mà bỏ tay của nàng xuống, rống to về phía nàng:

"Tại sao muốn gạt ta? Lừa gạt cảm tình của ta, rất thú vị sao?"

…… Nàng rụt cổ một cái, không phản bác gì.

"Nàng năm lần bảy lượt mà gạt ta, nàng biết lòng của ta có bao nhiêu khó chịu? Ta cho rằng nàng thật sự bị người bắt đi, mà ta lại không có cách nào cứu được nàng, nàng cũng biết ta có bao nhiêu tự trách?

Ta liều mạng mà luyện võ, mạnh mẽ phá tan cửa ải, vì chính là có thể có đủ năng lực để bảo hộ nàng. Mà nàng thì sao, rõ ràng liền ở bên người của ta, lại không cùng ta nói thật, lòng của nàng đến tột cùng là làm cái gì?……

"Nàng vẫn là không có lời gì để nói, hắn nói đều là sự thật."Nàng nói chuyện a, vì cái gì không nói lời nào?……

"Nàng thật sự không biết nên nói cái gì, tiếp tục cúi đầu, tiếp thu răn dạy của hắn, đây là nàng gieo gió gặt bão. Một mảnh lặng im, hắn không hề có bất luận lời nói gì. Ngược lại trong lòng của nàng thấp thỏm bất an, len lén ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị hắn bắt tại trận."Nhìn cái gì mà nhìn?

Biết sai rồi sao?

"Tuy rằng vẫn là hét to, nhưng giọng điệu rõ ràng đã không phải là chuyện như vậy. Nàng mừng thầm trong lòng, hắn vẫn là không đành lòng trách cứ nàng, nàng vì thế hết sức nghiêm túc, thành khẩn về phía hắn thừa nhận sai lầm:"Dạ, ta sai rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!