Chương 38: Bị lạc trong sơn cốc

Gia gia, võ công cao cường thì có thể tổn hại người như vậy sao?

Lần này là nàng thật sự nổi giận, ấn xuống đế của bạo vũ lê hoa châm giấu ở trong tay áo, dám đắc tội cô nãi nãi, dù cho ngươi là tiên đồng hạ phàm, cũng muốn làm cho ngươi biến thành con nhím!

Ngân châm nhỏ mảnh từ trong tay áo của nàng bắn ra, giống như mưa bay quét ngang hướng nam miệng thúi.

Nam miệng thúi thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tay phải của hắn hơi nâng lên, chìa ra một cái ngón trỏ, dường như không có việc gì mà ở trên không trung vẽ một vòng. Giữa lúc nàng đang kinh ngạc về hành động của hắn, miệng của hắn đột nhiên mấp máy một chút, đem vòng tròn hư vô lúc ẩn lúc hiện kia cứ như vậy nhẹ nhàng thổi một cái.

Hoa văn của hình tròn kia thì càng phóng càng lớn, thổi quét dòng khí cực lớn đánh úp lại nàng.

Không tốt, ngân châm!

Nàng tức khắc trợn tròn mắt, trơ mắt mà nhìn những cây ngân châm đó thay đổi phương hướng cắm vào ở trên người của nàng, xong rồi, cái này sẽ biến bản thân nàng thành con nhím.

Băng Tư, ngươi đang ở đâu?

Lúc này, nàng mới nhớ tới tầm quan trọng của Băng Tư, đáng tiếc mới vừa rồi hắn đã bị nàng sai khiến, đi săn thú cho nàng rồi.

Xong rồi, làm sao bây giờ?

Nàng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể che mặt lại, ít nhất trước đó phải giữ được khuôn mặt đã.

Luồng gió mạnh ở bên tai kia chợt dừng, ngân châm cũng không có như mong đợi đánh úp lại, nàng từ chỗ giữa khe hở của ngón tay len lén mở mắt ra xem, tất cả ngân châm đều đã dừng lại ở giữa khe hở ngón tay của nam miệng thúi.

Dáng vẻ ung dung sung sướng của hắn, đã lộ ra ngu dốt và vô năng của nàng, trong lòng của nàng vô cùng tức giận.

Năm lần bảy lượt mà bị người lừa gạt, khẩu khí này, nàng làm sao có thể nhịn? Chẳng qua công phu của nam miệng thúi thật sự cao đến dọa người, xem ra cũng chỉ có Dạ lão đại của ta mới có thể đối phó với hắn, vẫn là nhanh chóng đi tìm viện binh mới là vương đạo.

"Những ngân châm này rất quý, tuyệt đối là bạc nguyên chất, liền tặng cho ngươi. Không cần cảm tạ, ta rất hào phóng."

Nàng cười ngượng ngập, vừa lui về phía sau, vừa phất tay với hắn,

"Ngươi cứ từ từ chơi, sau này còn gặp lại."

Hàn Linh liều mạng mà nhanh chân thoát khỏi rừng phong, đợi nàng tìm đến viện binh, sẽ trở lại trừng trị hắn.

A —— Cổ áo của nàng đột nhiên bị người nắm lấy, tiếp theo hai chân của nàng rời khỏi mặt đất. Hai bên là từng đợt gió mạnh, nàng bị hắn xách theo bay lên trời cao, tốc độ nhanh đến dọa người.

Không tốt, nàng có bệnh sợ độ cao, nàng sẽ không lại ngã chết một lần đi?

Nàng dùng sức mà nhắm hai mắt, không dám mở. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, nàng biết lại là nam miệng thúi kia đang cười nhạo nàng, hắn trừ bỏ cười nhạo nàng, thì không thể đổi một biểu tình khác sao?

Ta khinh bỉ ngươi!

Không biết bay bao lâu, khi nàng cảm giác thân thể của nàng sắp cùng áo ngoài của nàng chia lìa, người ở phía trên rốt cuộc ngừng lại, loáng thoáng nghe được hắn nói một câu:

"Sư Vương kia quả nhiên vẫn còn ở đây."

Nàng vẫn luôn không dám mở mắt ra, cho đến khi hai chân chạm đến mặt đất, bên tai truyền đến một trận tiếng gầm thật thấp của một con sư tử.

Nàng kinh ngạc trợn mắt, đối diện chính là một đôi mắt mở tròn xoe của sư tử, vô cùng có tính uy hiếp, nàng tức khắc sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngay cả bước chân cũng bước không ra. Lại quay đầu nhìn chung quanh, ở đâu còn có bóng dáng của nam miệng thúi kia?

Nam miệng thúi, ngươi vậy mà lại coi ta làm đồ ăn đút cho sư tử, dù ta có chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi!

Con sư tử kia từng bước một mà tới gần nàng, trong miệng gầm nhẹ thật thấp, bóng dáng run run của nàng chiếu vào chỗ giữa ở trong tròng mắt sáng như quả cầu thủy tinh của nó, nàng đau khổ hướng về phía nó cầu xin:

"Sư tử đại ca, thịt của ta một chút cũng ăn không ngon, hay là ngươi chọn người khác đi. Nếu không ta giúp ngươi tìm thực vật đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!