Chương 37: Cực phẩm nam miệng thúi

Bệ cửa sổ sáng ngời, ánh sáng chiếu thẳng đến trên bàn đọc sách, chiếu xuống một tia ánh nắng.

Ở trước bàn đọc sách, Dạ Ma Thiên biểu tình ngưng trọng luyện tập thư pháp ở trên một tờ giấy Tuyên Thành* sạch sẽ không nếp gấp, người đã từng luyện võ, chữ viết ra chính là mạnh mẽ có lực, mỗi nét chữ đều cứng cáp.

*giấy Tuyên Thành là một loại giấy sản xuất ở Tuyên Thành, tỉnh An Huy chuyên dùng để viết chữ và vẽ, chất lượng giấy mềm mà dai, khó bị rách và mối mọt, thích hợp dùng để bảo tồn lâu dài.

Hàn Linh đi vòng qua đến bên cạnh người của hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn, hắn đang viết phỏng theo bảng chữ mẫu, dựa vào tính tình của hắn có thể bình ổn lòng để luyện chữ, đã là cực kỳ khó có được.

Nàng cười nhạo ra tiếng, nhìn thấy đầy đầu tóc bạc của hắn ở dưới mặt trời toả tia sáng kỳ dị, trong lòng chảy xuôi ấm áp. Duỗi tay muốn chạm đến mái tóc bạc của hắn, hắn lắc mình tránh một cái, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt không vui.

Không khí lâm vào xấu hổ, nàng cười ngượng ngập, trợn mắt nói nói dối nói:

"Ở phía trên có một con sâu, bây giờ không có rồi."

Hắn khinh thường mà liếc nàng một cái, tiếp tục luyện chữ của hắn.

Nhìn bóng dáng của hắn, nàng thở dài, nàng thật là gieo gió gặt bão, muốn yêu lại không dám yêu, muốn tới gần hắn, lại không dám nói thật với hắn.

Quên đi, vẫn là trở về đi thôi, cứ lo sợ không đâu.

"Yêu Nhi có gởi thư sao?"

Chân của nàng vừa muốn bước ra cánh cửa, hắn đột nhiên lên tiếng.

Nàng quay đầu lại, tầm mắt của hắn vẫn dừng ở trên giấy Tuyên Thành, chỉ là hạ bút có chút chậm chạp. Nàng thuận miệng nói:

"Không có! Không có tin tức chính là tin tức tốt, ngươi đừng quá lo lắng, nàng có thể tự chiếu cố cho mình."

Bút ở trong tay của hắn tạm dừng lại, bỗng nhiên mở miệng nói:

"Nàng ở cố ý tránh ta, ngày đó nàng hoàn toàn là không có rời đi, không ai có thể chạy ra khỏi tầm mắt của ta."

Đúng vậy, sau khi sự việc xảy ra hắn cẩn thận hồi tưởng lại, dưới bầu trời này có thể từ trước mắt của hắn vô thanh vô tức mang người mang đi, hầu như không có. Giải thích duy nhất, chính là nàng hoàn toàn là chưa từng rời đi.

Nàng ngơ ngẩn, thì ra hắn nhanh như vậy đã suy nghĩ cẩn thận, như vậy hắn có phải hay không cũng đoán được nàng kỳ thật chính là……

Dạ Ma Thiên còn nói thêm:

"Xin ngươi nhắn giùm nàng, ta sẽ vẫn luôn chờ nàng, ta muốn nghe nàng chính miệng giải thích với ta."

Nàng đứng ở tại chỗ, hai chân làm sao cũng không thể động. Hắn nói như thế, khiến cho nàng càng thêm hổ thẹn.

Bóng trúc đu đưa, lá trúc khiêu vũ.

Phối hợp với tiếng đàn thanh nhã, toàn bộ nhà trúc cũng vui mừng theo, nhưng mà lòng của nàng lại càng thêm phiền loạn.

Hàn Linh nằm sấp ở trên bàn đá, uể oải ỉu xìu mà chấm nước ở trong ly trà, ở trên bàn đá viết lại tên của Dạ Ma Thiên. Ly trà này, là Thủy Mộ Hoa tốn nửa canh giờ để ngâm ra, đối với trà đạo, hắn có chấp nhất của mình.

Nhưng mà nàng đối với trà đạo là không có quá coi trọng, chỉ cần là có thể giải khát, uống nước sôi để nguội cũng là giống nhau.

Ở phía đối diện phương hướng của nàng, Thủy Mộ Hoa tùy ý gẩy cầm huyền, tiếng đàn du dương từ đầu ngón tay của hắn xẹt qua. Hắn yên lặng mà nhìn chăm chú vào nàng, trong ánh mắt trong suốt sóng cực ngắn nhộn nhạo, mà nàng lại quá mức chuyên chú, không có lưu ý đến.

Không biết từ khi nào, tiếng đàn của hắn đã dừng lại, hắn khẽ bước đi đến ngồi xuống phía đối diện với nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang yên lặng nhìn nàng viết ba chữ Dạ Ma Thiên ở trên bàn, chữ viết còn chưa có mất đi.

Ngươi thích hắn?

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của hắn đột nhiên vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!