Chương 32: Tình địch thật đáng yêu

Có lẽ là tầm mắt của Hàn Linh dừng ở trên người nàng quá lâu, thiếu nữ áo đỏ có chút không vui, đôi mắt xinh đẹp trừng mắt, quát lớn với nàng nói:

"Ngươi lại là người nào? Làm gì nhìn ta chằm chằm lâu vậy? Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đánh chủ ý lên cô nãi nãi, cô nãi nãi đã xác định người ta rồi. Nàng khoác lên cánh tay phải của Dạ Ma Thiên, tròng mắt linh động đều quay trái phải một vòng, rất là đắc ý nói:"Nhìn thấy không?

Chính là hắn.

"Cái tình hình đột nhiên xảy ra này có chút ngoài dự kiến của nàng, nàng gắt gao mà nhìn chằm chằm tay của nàng, trong lòng buồn phiền một trận, vốn là muốn cùng thẳng thắn nói với Dạ Ma Thiên toàn bộ nuốt trở lại vào bụng."Ngươi còn nhìn?

Nhìn nữa liền móc tròng mắt của ngươi ra!" Thiếu nữ áo đỏ này là thuộc về phái hành động, giọng nói vừa mới dứt, hai ngón tay của tay phải đã đánh úp về phía nàng. khoảng cách gần như thế, cho dù Băng Tư muốn cứu nàng, thì thời gian cũng đã muộn.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghiêng đầu nhắm hai mắt, tuyệt đối không thể để cho nàng móc tròng mắt của nàng.

Hồi lâu, đều không có đợi được một kích trí mạng kia, nàng từ từ mở mắt ra, là Dạ Ma Thiên chế trụ tay của nàng, mà tay của Băng Tư cũng để ở đầu ngón tay của nàng.

"Hắn, ngươi không thể động."

Dạ Ma Thiên lãnh khốc mà bỏ lại lời nói, kéo tay của nàng lướt qua vai của thiếu nữ áo đỏ. Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng cảm giác hắn có chút khác biệt, không thể nói ra được là thay đổi ở chỗ nào, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng, hắn đã không còn là Dạ Ma Thiên tâm tư đơn thuần như lúc trước, không buồn không lo kia.

Thiếu nữ áo đỏ ở phía sau tức giận đến dậm chân một trận, hấp tấp mà từ phía sau đuổi theo:

"Dạ lão đại, ngươi đừng bỏ ta lại, ta chính là tìm ngươi rất lâu rồi đó."

Dạ Ma Thiên không để ý đến nàng, lãnh khốc như cũ, nhưng nàng vẫn là từ ánh mắt của hắn thấy được đến một chút vật trong suốt lấp lánh. Hắn, là thật sự yêu nàng, yêu nàng yêu đến cuồng nhiệt.

Nàng cho rằng chuyện này lúc đó sẽ hiểu rõ, hắn sẽ lại không tiếp tục truy tìm tung tích của nàng, chính là nàng sai rồi, ngay hôm đó hắn liền phát ra giang hồ truy nã lệnh, mệnh lệnh tất cả bang chúng của bang Thiên Ma tìm kiếm tung tích của nàng.

Từ kia một khắc kia trở đi, hắn trở nên càng thêm lãnh khốc, càng thêm im lặng ít lời. Chỉ cần hơi gần hắn một bước, là có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo ở xung quanh người của hắn, hắn thật sự thay đổi, chính nàng đã thay đổi hắn.

Suốt năm ngày, nàng đều không có gặp lại hắn, Dạ Ma Thiên nhốt chính mình ở trong phòng, ai cũng không thấy, không có người nào biết hắn ở bên trong làm cái gì, cũng không ai có thể tới gần gian nhà một bước.

Nàng rất lo lắng cho hắn, cũng bắt đầu hối hận, có lẽ từ lúc bắt đầu nàng liền không nên dối gạt hắn. Nàng đứng xa xa ở ngoài sân, nhìn cánh cửa phòng khép kín kia, có rất nhiều lần, nàng gần như sẽ phải vọt vào nói cho hắn biết, nàng chính là Yêu Nhi, nàng đang ở bên người của hắn.

Đầu vai bị người vỗ xuống, nàng quay đầu, thấy được Mộ Dung Anh. Nàng chính là vị hôn thê mà phụ thân của Dạ Ma Thiên tìm cho Dạ Ma Thiên, là võ lâm thế gia tiểu nữ nhi của Mộ Dung thế gia. Mấy ngày đầu khi mới quen nàng, nàng cùng nàng rất không hợp nhau, đi tìm nàng ở khắp nơi.

Nàng cũng xem nàng không vừa mắt, bởi vì nàng là vị hôn thê của Dạ Ma Thiên, là tình địch của nàng.

Ai ngờ vài ngày sau, nàng cùng Băng Tư người bảo hộ của nàng không đánh không quen nhau, càng đánh càng hợp ý. Nàng bắt đầu dời đi mục tiêu, cứ dây dưa với Băng Tư cùng nàng luận võ.

Một nam nhân lãnh khốc giống như Băng Tư như vậy rốt cuộc, ở dưới liều chết lì lợm của nàng, cũng bắt đầu nghe thấy giọng của nàng liền chạy, nàng rốt cuộc hiểu rõ nguyên do vì sao Dạ Ma Thiên thà rằng muốn tới thư viện đọc sách, cũng không muốn cưới nàng.

Tuy là như thế, nàng lại thật hâm mộ cá tính của nàng, cũng không hề căm thù nàng.

"Ngươi lại tới xem Dạ lão đại? Thật không hiểu được hắn, làm gì cứ nhốt chính mình ở trong phòng, sẽ không sợ hầm thúi đi?" Mộ Dung Anh chu cái miệng xinh xắn, lải nhải một trận. Tròng mắt vừa chuyển, tầm mắt dừng ở trên người của Băng Tư, ở giữa chợt hiện tia sáng.

Mà Băng Tư thì cả người rung một cái, không lạnh mà sợ run cả người, ở dưới chân khẽ xê dịch, làm bộ sẽ phải thoát đi.

Nàng buồn cười mà nhìn động tác của hai người, tính tình của Mộ Dung Anh kỳ thật rất đơn thuần, không có tâm cơ gì, nghĩ đến cái gì thì sẽ làm cái đó.

Ngày đó lần đầu gặp mặt, nàng cũng không phải thật muốn móc đôi mắt của nàng, chỉ là cá tính tàn nhẫn thích đấu võ của nàng, nhìn thấy nàng là bằng hữu của Dạ Ma Thiên, liền nhận định nàng võ nghệ cao cường, muốn thử xem võ công của nàng.

Nàng càng ngày càng hoài nghi nàng cũng không phải thật sự thích Dạ Ma Thiên, mà là thưởng thức võ nghệ cao cường của hắn, cái nghi vấn này nghẹn ở đáy lòng của nàng đã lâu, nàng rốt cuộc hỏi ra suy nghĩ ở trong lòng.

"Mộ Dung cô nương, ngươi thật muốn gả cho Dạ Ma Thiên?"

Mộ Dung Anh không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên rồi, võ nghệ của hắn là thiên hạ đệ nhất, gả cho hắn thì có nhiều uy phong, hơn nữa ta cũng có thể mỗi ngày tìm hắn luyện quyền cước.

Ngươi không biết, hắn xuống tay rất tàn nhẫn, mỗi lần đều đánh ta đến mặt xanh mũi sưng, bất quá ta thích, ta chỉ gả cho nam nhân võ nghệ cao hơn so với ta."

Hàn Linh có chút không biết nói gì, thì ra đây là lý do nàng muốn gả cho Dạ Ma Thiên, chẳng lẽ nàng có khuynh hướng chịu ngược? Dạ Ma Thiên thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, đối với một nữ tử nũng nịu, cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!