Dạ Ma Thiên im lặng hồi lâu, đáy mắt có chút rối rắm và ẩn nhẫn, cuối cùng giống như thỏa hiệp mà thở dài thật dài:
"Được, ta đi theo ngươi học tập, được rồi chứ?"
Trong lòng của Hàn Linh mừng thầm, khó có được hắn chịu buông cái không ai bì nổi của hắn, thỏa hiệp với nàng, lại nói tiếp vẫn là sức quyến rũ của Yêu Nhi vô cùng lớn, ăn hắn đến gắt gao.
Nàng ra vẻ bất động thanh sắc, lắc đầu nói:
"Ai hiểu được ngươi còn có thể hay không động võ với ta, ta cũng không muốn làm việc tốn công vô ích."
Hai tròng mắt của hắn chợt thu liễm, phụt ra hai tia sắc bén, từ kẽ răng nặn ra một câu:
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Nàng đắc ý xòe ra tay phải, bàn tay trong trắng lộ hồng lòng hướng về phía trước, kéo kéo mà nói:
"Ngươi là bang chủ của bang Thiên Ma, hẳn là có tín vật của bang chủ đi? Ta muốn nó làm bùa hộ mệnh."
Đáy mắt của hắn chứa tức giận càng ngày càng lớn, nàng không chút nào sợ hắn, nhướng mày khiêu khích với hắn:
"Cho dù không cho, dù sao người muốn cưới muội muội của ta nhiều đến vậy."
Nàng vòng qua người của hắn, lập tức đi đến phía trước, khóe môi giương cao, nàng tin tưởng hắn nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của nàng.
Quả nhiên, hắn vẫn là lên tiếng, trong giọng nói chứa tức giận.
Cầm đi!
Nàng cười trộm hì hì, lập tức xoay người lướt qua từ trước người của hắn, trong tay đã nhiều hơn một khối ngọc bài, ở trên viết ba chữ Bang chủ lệnh.
"Tứ đại hộ pháp ở đâu?"
Nàng giơ cao bang chủ lệnh lên ra lệnh, muốn thử xem nó rốt cuộc linh hay không linh.
Chưa được bao nhiêu thời gian, tứ đại hộ pháp một đám sắc mặt bụi đất mà quỳ gối ở trước mặt của nàng, bốn người tám đôi mắt tội nghiệp mà nhìn Dạ Ma Thiên.
Lão đại, ngươi sao lại có thể làm như vậy……
Dạ Ma Thiên ra vẻ làm lơ, nghiêng xoay người, trong lòng cũng hết sức đồng tình bọn họ, đáng tiếc lão đại hắn bản thân cũng gặp khó khăn, dù sao cũng phải kéo mấy cái đệm lưng đi.
"Quả nhiên là thứ tốt, phải thu hồi."
Nàng nhỏ giọng nói thầm, như đạt được vật quý, đợi cất bảo bối xong, nàng phủi tay tống cổ tứ đại hộ pháp ở trước mặt,
"Không có việc gì, các ngươi đều lui ra đi, chỗ nào mát mẻ, ngốc ở chỗ đó đi."
Làm lơ ánh mắt phẫn hận của bốn người, nàng nháy mắt, vẫy vẫy tay với Dạ Ma Thiên:
"Dạ đệ đệ, cầm sách của ngươi lên, đọc theo ca ca ta đi."
Dạ Ma Thiên lập tức một đầu hắc tuyến, tay phải nắm đến rung động khanh khách, ở lúc hắn sắp phát tác, nàng sớm đã nhanh chân thoát khỏi hiện trường.
Sự thật chứng minh, lường trước Dạ Ma Thiên thật không phải đọc sách, một đoạn khúc dạo đầu của 《 Đại Học 》, dạy hắn N lần, hắn cứ thế là một lần cũng thuộc không xong. Nàng bị hắn hoàn toàn đánh bại!
Nhiệt huyết trực tiếp nhồi đầy não, nàng nhìn thấy một đám học sinh đang đứng chổng ngược vây quanh nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng cười nhạo không dứt ở bên tai. Dạ, Ma, Thiên, ngươi cái tên cuồng bạo lực này, ta sẽ không để yên cho ngươi!
Thân mình của nàng dùng sức ngửa ra, ngửa lưng từ trên cây cao rớt xuống dưới, quăng ngã một cái rơi xuống đất nở hoa. Ma quỷ, ta không phải là chỉ nói ngươi ngốc, nói ngươi đần, sau đó còn nhéo lỗ tai của ngươi một cái sao? Có cần phải treo ta đến trên cây không?
Mắc cỡ chết người, thù này không báo, nàng thề không bỏ qua!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!