Thân thể của hắn quá nặng, Hàn Linh đẩy bất động hắn, chỉ có thể để cho hắn thuận thế nằm ở trên đầu gối của nàng. Nàng dở khóc dở cười mà ngẩng đầu, lại đối diện phu tử đang xuỵt tiếng với nàng, ý bảo nàng không cần đánh thức hắn.
Có đối đãi khác nhau như vậy sao?
Nàng quá không công bằng!
Cũng không nghĩ lúc trước nàng chỉ là ở trên lớp học lộ ra ngây ngốc, phu tử liền nhằm vào nàng không bỏ. Lão đại người ta ngang nhiên ngủ, hắn liền dạy học giọng nói cũng đè thấp, rất sợ đánh thức hắn.
Thế giới này quá không công bằng!
Dạ Ma Thiên ở trên hai đầu gối của nàng nghiêng về một tư thế, đôi tay vòng qua eo của nàng, vùi đầu ngủ yên ở trong lòng ngực của nàng. Tư thế điềm tĩnh mà không muốn xa rời, khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Trong lúc ngủ hắn ngây ngô giống như một hài tử, theo độ ấm, nhắm thẳng chui vào trong lòng ngực của nàng. Nàng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, sợi tóc rối tung của hắn, trong lòng được ấm áp vây quanh.
Nàng không có chú ý tới, ở sau lưng của nàng đồng thời phóng tới hai cái ánh mắt sắc bén, một cái nghi hoặc mà khó hiểu, một cái khác đố kỵ mà chán ghét.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Dạ lão đại còn ở trong ngủ say, xem ra tối hôm qua hắn là mệt muốn chết rồi.
Không đúng a, nàng cũng rất mệt a.
Dạ, tỉnh tỉnh. Trong khoảng thời gian ngắn nàng đã quên đổi tên xưng hô.
Yêu Nhi. Dạ Ma Thiên nhẹ gọi tên của nàng tỉnh lại, sau khi thấy rõ là nàng, trên gò má tuyệt mỹ lộ ra vẻ thất vọng.
"Này, chờ ta một chút, không cần lấy cái mặt thúi đối với ta đi? Lại không phải ta để cho Yêu Nhi đi."
Hàn Linh một đường đuổi theo ở phía sau của hắn, đuổi theo hắn đến chỗ ở bây giờ. Sơn trưởng cố ý vì hắn an bài một chỗ ở, cách xa ký túc xá của học sinh, nhất định là sợ một ngày kia hắn đột nhiên nổi đóa, tai họa đến người vô tội.
Dạ Ma Thiên sải bước mà đi ở đằng trước, không phản ứng nàng, nàng rất buồn bực, vì cái gì hai anh em đãi ngộ khác biệt to lớn như thế?
"Công chúa, Hoàng thượng lại gửi thư."
Nàng dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại nhìn Tử Nhi ở phía sau, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, luôn cảm thấy nơi nào của nàng trở nên không giống nhau.
"Hắn lại có chuyện gì?"
Nàng tức giận hỏi.
"Hoàng thượng nói, để cho công chúa mau chóng khôi phục thân phận công chúa, tháng sau khi thư viện khảo hạch, sắp có một vị khách quý và Hoàng thượng cùng đến đây xem xét."
Khách quý nào?
Nàng hết sức tò mò, khách quý của hoàng đế, thật là
thân phận được tôn sùng như thế nào?
Tử Nhi lắc đầu:
"Hoàng thượng ở trong thư không có nói rõ."
Nàng mong mỏi Tử Nhi vài lần, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói:
"Tử Nhi, ngươi nói ta đối đãi với ngươi như thế nào?"
Tử Nhi ánh mắt khẽ biến, cả người căng chặt, cúi đầu trả lời:
"Công chúa đối đãi với Tử Nhi ân trọng như núi, Tử Nhi khắc trong tâm khảm."
Ân trọng như núi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!