Chương 18: Có âm mưu

Trước khi đi đến sân đá cầu, Hàn Linh cố ý tìm Long Chi Dực tới hộ giá. Bây giờ hắn một lòng muốn thoát khỏi danh sách tuyển phu, cũng chỉ có thể bị quản chế với nàng, còn không dám ngang nhiên chống lại nàng.

Mà nàng cũng lợi dụng loại tâm lý này của hắn, gián tiếp mà lấy hắn làm súng sử dụng, nếu không cách nào nói cảm tình, vậy thì nói giao dịch.

Ở trên sân đá cầu, tứ đại hộ pháp không biết từ chỗ nào đưa ghế mây tới đặt ở giữa sân, còn thân hình thon dài của Dạ Ma Thiên cứ lười nhác mà nằm nghiêng ở bên trên như vậy, ngực cổ áo hơi mở ra, mặt trên còn có chút vết quào phiếm hồng, đó là khi nàng ở đầm nước lưu lại dấu vết.

Nhìn đến cái tư thái lười biếng này của hắn, nàng nhịn không được liếm liếm cánh môi của mình, tâm thần nhộn nhạo. Đáng chết, ban ngày ở chỗ này khoe khoang lẳng lơ, may mắn nơi này tất cả đều là nam nhân, nếu không nàng chẳng phải là rất có hại?

Ách, không đúng a, hắn cũng không phải người nào của nàng, nàng làm gì khẩn trương như vậy?

Lại từ phía sau hắn nhìn lại, tám tên đội viên đá cầu bị trói ở một chỗ, trong miệng đều nhét một miếng vải bố, khiến cho bọn họ không cách nào nói.

Nàng tức khắc phát hỏa, hắn dựa vào cái gì trói người của nàng lại chứ?

"Dạ Ma Thiên, ngươi trói người của ta lại, rốt cuộc là có ý gì?"

Trong nháy mắt khi Dạ Ma Thiên nhìn thấy nàng, ánh mắt đại biến, đi vòng qua trước người của nàng, híp lại con mắt hẹp dài nhìn nàng từ trên xuống dưới, trái trái phải phải cẩn thận ngắm nhìn, giống như muốn nhìn thấu nàng.

Nàng lui lại phía sau mấy bước, cảnh giác mà trừng mắt nhìn hắn: Ngươi làm gì?

Dạ Ma Thiên ngưng mi suy tư một chút:

"Ngươi…… Nhìn rất quen mặt."

Nàng lập tức liếc mắt xem thường, lại là những lời này:

"Vô nghĩa! Ngươi chưa từng thấy ta sao?"

Dạ Ma Thiên nghiêm túc mà lắc đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ mê mang:

"Không đúng, ta nhất định từng gặp qua ngươi ở nơi nào đó. Sợ hắn thật sự nhận ra nàng, nàng vội vàng đánh gãy suy nghĩ của hắn, thay đổi đề tài nói:"Dạ Ma Thiên, ngươi trói người của ta, đến tột cùng là có ý gì?

"Dạ Ma Thiên thu liễm mi cười lạnh nói:"Ngươi chỉ làm cho bọn họ luyện thủ môn, lại là ý gì? Hay là ngươi muốn ở trong lúc thi đấu đá cầu sử dụng gian trá?

"Đã đoán được hắn sẽ nói như vậy, nàng đúng lý hợp tình mà phản bác:"Vậy làm sao là sử dụng gian trá? Có người tiến cầu, tự nhiên cũng người có thủ vệ, đây là chiến thuật, chẳng lẽ ngươi ngay cả cái này cũng đều không hiểu?Dối trá ngụy biện!

Dù cho ngươi thật sự sử dụng gian trá, cũng không sao cả, ngay cả bọn họ những người này, hoàn toàn không phải đối thủ của ta.

"Lại là vẻ mặt không ai bì nổi, tuy rằng cuồng vọng, lại vẫn là tròng mắt mê người. Nàng không tự giác mà lại nghĩ tới một màn ở đàm nước, thân thể cường tráng và nụ hôn lửa nóng của hắn, làm cho nàng có chút thất thường. Hàn Linh chu chu môi, trách mắng:"Cuồng vọng tự đại! Chúng ta đây chờ coi."

Tiễn đám người Dạ Ma Thiên đi, Hàn Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra trận thi đấu đá cầu này chỉ sợ muốn thắng không dễ a, phải nghĩ biện pháp khác mới được. Bằng không đến lúc đó nếu thật sự thua, vậy nàng chẳng phải là từ nay về sau đều phải nghe lệnh của hắn?

Quay đầu lại liếc về phía Long Chi Dực vẫn luôn ôm kiếm im lặng không nói, không biết võ công của hắn so sánh với Dạ Ma Thiên, ai hơn ai kém?

"Ngươi đánh thắng được hắn sao?"

Nàng nhịn không được hỏi.

Đổi lấy lại là Long Chi Dực cực kỳ thẳng thắn thành khẩn dứt khoát trả lời: Không thể!

Hắn nhưng thật ra thành thật, nhưng nếu là ngay cả hắn cũng không thể chiến thắng Dạ Ma Thiên, chẳng lẽ nàng vẫn phải là cuốn gói chạy là thượng sách?

Không nghĩ, Long Chi Dực lại tiếp theo nói câu:

"Nhưng ta có thể thắng cầu."

Nàng mừng rỡ như điên, hai mắt sáng lên, muốn chính là những lời này của ngươi.

Làm sao thắng cầu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!