Chương 16: Cảnh xuân vô hạn

Hàn Linh ở trong rừng phong nghiêm túc học võ công phu, một góc của thư viện Thanh Bách, nam tử tuyệt mỹ mặc trường sam màu đen vẫn nằm ở trên ghế mây tiếp tục gặm sách của hắn, mí mắt không nhịn được mà khép mở.

Quyển sách trên tay sách giống như chính là một liều thuốc thôi miên, sách không ru người ngủ, người tự ngủ, đây là miêu tả tốt nhất ở trong lòng của hắn.

Một hàng tứ đại hộ pháp ngồi ở trước mặt của hắn, cũng theo tần suất mí mắt của hắn khép mở, bị thôi miên theo. Quái, cái này cũng không tới ngày nóng bức, làm sao đã mệt rã rời như vậy?

Không biết là tên tiểu lâu la nào đứng gác trong lúc lơ đãng hắt xì một cái, năm người đồng thời cảnh giác.

"Nha nha, đốt sách cho ta."

Dạ Ma Thiên vì để cho hả giận mà ném đem sách xuống đất, hắn nhịn không nổi rồi.

Phong hộ pháp mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm, nhỏ giọng nói thầm nói:

"Lão đại, đây nhưng đã là quyển sách thứ mười lăm rồi." Lão đại mỗi lần một phát hỏa sẽ để cho người đốt sách, thế nhưng lát nữa lại để cho người tới tìm sách tiếp, lăn lộn qua lại.

May là sách giống nhau, học sinh ở trong thư viện mỗi người một quyển sách, bằng không bọn họ chẳng phải là còn phải xuống núi đi cướp đoạt sách đi?

Hắn khom người nhặt sách ở trên mặt đất lên, cùng bọn Vũ hộ pháp trao đổi một ánh mắt, bây giờ bọn họ đã có kinh nghiệm, biết rõ lão đại sau đó nhất định sẽ hối hận, cho nên mỗi lần đều làm bộ đốt sách, kỳ thật là tay trái nhận sách, tay phải trả sách, lăn lộn tới lăn lộn đi, cuối cùng vẫn là quyển sách kia.

"Lão đại, nếu không đi ra ngoài giải sầu? Lão đãi ở thư viện đọc sách cũng không phải cái biện pháp."

"Đúng vậy, lão đại, nghe nói thư viện ở đối diện đang tuyển người, luyện tập đá cầu, sao chúng ta không qua đi tìm hiểu một chút tình hình?"

Tứ đại hộ pháp sôi nổi hiến kế, lão đại không ra khỏi cửa, bọn họ cũng không cách nào ra khỏi cửa, thật sự là đợi không được, tiếp tục đợi nữa, cả người sẽ mốc meo.

Cố gắng hết sức, bọn họ dẻo mồm dẻo miệng, thế nào cũng phải nói động lão đại để cho hắn ra khỏi cái ổ của mình. (phần này mình chém)

Nghe được hồi lâu, Dạ Ma Thiên cũng bắt đầu động lòng, tuy nói lần trước chộp tới tiểu tử kia lớn lên rất xấu, ở trong mắt của hắn thiên hạ sẽ không có người không xấu, chính là lại rất thú vị. Người dám công khai cùng hắn khiêu chiến, hắn vẫn là người đầu tiên, khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.

Mông của hắn rời ghế mây, thân hình cao lớn tuấn mỹ đứng lên, tứ đại hộ pháp như trút được gánh nặng, thế là cao hứng phấn chấn mà đuổi theo lão đại, xuất phát tới thư viện Bạch Tùng.

Đối diện chính là cửa chính của thư viện Bạch Tùng, tứ đại hộ pháp ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo phía sau lão đại, chỉ cần có lão đại ở đây, bọn họ không sợ trời không sợ đất, lòng tự tin và lòng hư vinh tăng vọt vô cùng.

Lần này đi đến thư viện Bạch Tùng, người của thư viện còn dám không dám khinh thường bọn họ.

Lão đại ở đằng trước đột nhiên xoay về một phía, đi đến dưới chân núi, chẳng lẽ lão đại lại lạc đường?

Lão đại là kẻ mù đường, đây là cơ mật tối cao ở trong bang của bang Thiên Ma, cũng chỉ có bọn họ tứ đại hộ pháp và lão bang chủ mới biết được. Chẳng lẽ lúc này, hắn lại tái phát?

Không nên nha, đằng trước ở trên cửa chính treo bốn chữ lớn thư viện Bạch Tùng như vậy, ngay cả bọn họ cũng nhận ra được, lão đại nhìn sách nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ còn không nhận ra bốn chữ này?

Bốn người trong đầu thắc mắc chồng chất, nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám mở miệng hỏi.

Cuối cùng, vẫn là Phong hộ pháp gánh vác nguy hiểm, tiến lên nhắc nhở nói:

"Lão đại, chúng ta không đi thư viện Bạch Tùng sao?"

Con ngươi đen tuyệt mỹ thoáng chuyển động, trên vẻ mặt xẹt qua một tia mê mang, Dạ Ma Thiên ngưng mi suy tư một phen, rõ ràng thư viện ở phía đối diện, vì cái gì hắn mỗi lần đều đi nhầm? Không thể tưởng tượng được.

Phong hộ pháp tinh tế mà quan sát đến biểu tình của lão đại, nhỏ giọng nói:

"Đều là tiểu nhân sai, tiểu nhân dẫn để cho lão đại lầm đường."

Lông mi tuấn mỹ nhẹ khều xuống, đường nét khuôn mặt của Dạ Ma Thiên giãn ra, ngoắc ngoắc tay với hắn nói:

"Các ngươi trước đi thư viện tìm hiểu tin tức, ta đi đến đầm nước ở dưới chân núi tắm một cái sẽ trở lại."

Phong hộ pháp sửng sốt, lão đại nghĩ như thế nào vừa ra là vừa ra (???):

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!