Chương 14: Cùng dẫn nam giao dịch

Một khi khôi phục tự do, Hàn Linh liền tìm cách làm sao cao chạy xa bay.

Lại không thể ngây ngô ở trong thư viện, một bên là Hoàng đế lão cha cưỡng bức, một bên là Dạ Ma Thiên uy hiếp, đầu nào cũng không an toàn, vẫn là sớm đi thì tốt hơn.

Đúng rồi, bảo tiêu của nàng đâu?

Nàng bị người bắt đi, tại sao Băng Tư không có đuổi theo?

Hừ, trở về gặp lại hắn, nhất định phải trị hắn cái tội không làm tròn trách nhiệm.

"Linh nhi, ngươi không sao chứ? Ta tìm ngươi ở khắp nơi."

Mới vừa đi đến cửa của thư viện Bạch Tùng, Hàn Như Phong liền nhanh nhẹn tiến lên đón, từ trên xuống dưới quét nàng một lần, mặt mang vẻ quan tâm.

Nàng mang theo giọng điệu không vui, giọng nói lạnh lùng nói: Băng Tư đâu?

Hàn Như Phong không nhận thấy được nàng không vui, thành thật trả lời:

"Băng Tư bị người đánh bị thương, bây giờ còn đang nằm ở trong phòng hôn mê bất tỉnh."

Hắn bị thương?

Trong lòng của Hàn Linh khẽ nhúc nhích, thì ra là bị thương, cho nên mới không có tới bảo hộ nàng, xem ra là nàng hiểu lầm hắn.

Vội vàng chạy về ký túc xá, nhìn thấy Băng Tư nằm ở trên trên chăn đệm dưới đất hôn mê bất tỉnh, trong lòng của nàng nóng lên, hắn vì bảo hộ nàng, thế nhưng không màng yêu quý tính mạng của mình như thế.

Dù cho hắn là lão cha phái tới giám thị nàng, nàng cũng không cách nào thờ ơ được.

"Băng Tư, mau tỉnh lại."

Nàng khom người vỗ vào hai gò má của hắn, trán của hắn khóa sâu, mang theo vẻ thống khổ, trong miệng nhẹ nhàng mà gọi khẽ.

Nàng nghiêng tai để sát vào bên miệng của hắn lắng nghe, muốn biết hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

"Không được thương tổn công chúa……"

Một dòng nước ấm ùa vào trong lòng của nàng, còn chưa từng có người nào quan tâm tới nàng như vậy, mũi của nàng có chút chua xót. Nàng từ nhỏ chính là một cô nhi, không nơi nương tựa, nàng dựa vào nỗ lực của mình thi đậu đại học, lúc sau ở trên xã hội lang thang kiếm sống, nhiều lần trắc trở.

Tập đoàn Hàn thị, cũng là dựa vào đôi tay của chính nàng nỗ lực dốc sức làm mà được, nàng không tin bất luận kẻ nào, cũng cũng không quan tâm sống chết của người khác, cho nên cũng chưa từng nếm được mùi vị được người quan tâm.

Chỉ bằng những lời này của hắn, nàng thề, nàng nhất định sẽ tận lực đi bảo hộ hắn, chỉ cần nàng có năng lực này.

Dạ Ma Thiên làm hắn bị thương không nhẹ, xương sườn gãy ba cây, cẳng chân gãy xương, trước ngực còn có một cái dấu tay thật to. Mỗi chỗ bị thương đều rất nghiêm trọng, có thể nghĩ Dạ Ma Thiên khi muốn mang nàng đi, hắn là phải liều mạng ngoan cố chống lại như thế nào.

Thật là một đồ ngốc, hắn cũng không hiểu được biến báo* sao? Cứu người không phải một hai phải liều mạng dùng vũ lực, huống chi đối mặt chính là Dạ Ma Thiên cao thủ đáng sợ như vậy.

* Dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.

Nàng duỗi tay nhẹ vỗ về mặt của hắn, nàng không thể lưu manh sống qua ngày nữa, không thể một mực lùi bước nữa. Không phải cùng Dạ Ma Thiên hẹn đánh cược sao? Thay đổi, liền từ đánh cược bắt đầu.

Vẫn là mảnh rừng phong kia, nàng lại gặp được hắn, Long Chi Dực.

Kiếm quang lập loè, một thân thanh y của hắn oai phong như du long, đặt mình vào trong lá đỏ bay múa đầy trời, tựa như ảo mộng.

Thần sắc chuyên chú, làm người ta hướng tới, từng trận hàn ý lấy hắn làm trung tâm lan rộng ra phía ngoài, nàng đứng cách hắn xa xa hai mươi bước, vẫn là bị trận hàn ý khiếp người kia quấy nhiễu.

Một trận cuồng phong thổi quét lá tàn đánh tới mặt của nàng, nàng biết hắn đây là đang cảnh cáo nàng. Nàng là đặc biệt vì hắn mà đến, tự nhiên không thể lùi bước.

Nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào hắn, đồng thời cũng nhìn chăm chú vào trận cuồng phong cách nàng càng ngày càng gần kia, nàng lấy tính mạng của mình đánh cược, đánh cược hắn nhất định sẽ không muốn mạng của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!