Này!
Đông Phương Nhược Tâm giật mình. Thấy Diệp Y Lạc đang ở trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, anh mới biết hoá ra này giờ bản thân suy nghĩ hơi lố.
Anh khẽ ho hai tiếng.
"Nãy giờ cậu có biết tôi nói gì không đấy?"
Anh lắc đầu. Diệp Y Lạc thấy thế hừ một tiếng, kiên nhẫn nói lại từ đầu.
"Tôi tên Diệp Y Lạc. Là hội trưởng hội học sinh. Nhìn bảng hiệu trước ngực tôi chắc cậu cũng biết."
Đông Phương Nhược Tâm gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp. Diệp Y Lạc thấy anh bắt đầu chuyên tâm lắng nghe mình nên tiếp lời.
"Vấn đề thứ nhất về cậu. Cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Hi vọng cậu hợp tác."
Anh tiếp tục gật đầu, ngón tay bắt đầu gõ nhịp xuống bàn.
"Lý do vì sao cậu đi học muộn thường xuyên?"
Đông Phương Nhược Tâm không trả lời ngay mà giải thích.
"Không phải là thường xuyên. Gần đây tôi đã cố gắng đi sớm rồi."
"Tôi công nhận. Nhưng nó không liên quan gì đến câu hỏi của tôi."
Diệp Y Lạc lên tiếng, cô chăm chú ghi chép thứ gì đó. Dường như sự tồn tại của Đông Phương Nhược Tâm chỉ như không khí. Mặc dù cô có trả lời nhưng trả lời thờ ơ, trả lời cho có. Anh nhìn cô.
Ngoại hình tàm tạm, chiều cao khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ lười biếng trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trắng bệch kia. Mặt cô tái nhợt doạ người, vì da trắng nên cuồng thâm trên mắt hiện rõ.
Xem xét tổng thể cô xong, anh mới nhàn nhạt mở miệng.
Dậy muộn.
Tại sao?
Ngủ muộn.
Lý do?
"Không cần thiết phải nói."
"Tôi nhớ mình đã nói rất mong sự hợp tác từ phía cậu."
Diệp Y Lạc cuối cùng cũng ngẩng đầu, lãnh đạm lên tiếng. Đông Phương Nhược Tâm im lặng thay cho câu trả lời. Anh hờ hững đưa mắt ra cửa sổ. Cô trước giờ thoải mái, cũng không thích gượng ép người khác.
Mười phút sau, Diệp Y Lạc lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
"Không muốn cũng không cần nói ra. Sang vấn đề thứ hai. Tôi, muốn mời cậu vào hội học sinh."
Đông Phương Nhược Tâm ngẩn người.
Vào hội học sinh? Anh không hề nghĩ tới. Anh nghĩ cô nàng tí hon này chỉ đơn giản muốn kêu anh vào đây để kỷ luật vì thành tích đi học trễ đáng nể phục của mình.
Tại sao?
Cô chỉ cười, nhàn nhã hỏi vặn lại.
Cậu nói thử xem!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!