Bùi Vân Xuyên đưa ta về, nấu canh gừng cho ta uống, lại ôm ta vào lòng ủ ấm, ta mới dần dần tỉnh lại.
Cũng chính lúc đó, Bùi Vân Xuyên nói với ta:
"Chờ tiểu điện hạ khỏe lại, nô tài sẽ đưa người đi gặp hoàng thượng. Đến lúc đó, tiểu điện hạ phải nhớ đến ơn của nô tài đấy."
Bùi Vân Xuyên quả là kẻ tiểu nhân.
Lúc không biết thân phận của ta thì giả vờ ác độc cướp ô, khi biết rồi thì lại kể công cứu mạng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ngày hôm sau, tin tức lục công chúa Bạch Uẩn Nghi qua đời nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung.
Trong cung này có biết bao nhiêu chuyện mờ ám không thể phơi bày ra ánh sáng.
Ta thừa dịp Bùi Vân Xuyên chưa kịp hiểu chuyện gì, mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay áo hắn, nói:
"Bùi công công, giờ ta đã là người c.h.ế. t rồi. Bọn họ ném ta xuống hồ sen chính là muốn g.i.ế. c ta."
Thấy Bùi Vân Xuyên không nói gì, ta đứng dậy ôm lấy cổ hắn, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, mà mềm mại đến mức khiến người ta chìm đắm:
"Ngươi phải cưu mang ta, không được để ai biết thân phận thật sự của ta. Ta bị hãm hại, tạm thời sa cơ lỡ vận. Sau này, khi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ khôi phục thân phận công chúa, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý."
Ta đang đánh cược, đánh cược vào chút lòng tốt của tên nô tài này, kẻ đã cướp ô của ta, nhưng lại sợ ta bị lạnh mà đưa ta vào phòng trực trú mưa.
Bùi Vân Xuyên tham vọng, nghe những lời ta nói, hắn liền quỳ sụp xuống, như thể nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, nghẹn ngào nói:
"Điện hạ cho nô tài cơ hội này, nô tài nhất định sẽ bảo vệ người chu toàn."
Bùi Vân Xuyên ôm mộng hoang đường rằng ta sẽ khôi phục thân phận công chúa, hắn cũng sẽ theo đó mà một bước lên mây.
Hắn coi ta như bảo bối mà bảo vệ suốt bao nhiêu năm.
Ta vốn là người nói một không hai.
Nói muốn thành thân với Bùi Vân Xuyên, ta liền bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Ai cũng cho rằng ta điên rồi. Còn Bùi Vân Xuyên, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tác oai tác quái nữa, cả người tiu nghỉu như tàu lá héo.
Một tên hoạn quan không có gốc rễ, những ngày này lại giả vờ đáng thương, sụt sùi, suốt ngày lau nước mắt bên cửa sổ, như thể chịu muôn vàn ủy khuất.
Lúc đó, chúng ta vẫn chưa ngủ chung.
Ta thấy hắn biết tin mình sắp thành thân với ta liền khóc lóc như vậy, nên cũng không vội vàng động phòng.
Nhưng hắn cứ khóc mãi, cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa, nửa đêm liền đi thẳng vào phòng hắn.
Tuy là hoạn quan, nhưng trước mặt ta, hắn cũng có chút khí phách.
Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa xuống, dưới ánh đèn trông như một tấm lụa đen bóng mượt.
Thấy ta, hắn không hề sợ hãi, tuy khóe mắt vẫn còn đỏ, nhưng lúc này chỉ nhướng mày khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến ta.
Ta tuy tính tình xấu, nhưng với Bùi Vân Xuyên lại kiên nhẫn lạ thường.
Ta đứng trước mặt hắn, hỏi thẳng:
"Vì sao phải khóc? Giờ ta đã thành đạt, có tiền có thế, có thể nuôi ngươi cả đời. Ta gả cho ngươi, ngươi sẽ là chủ nhân của phủ này, không ai dám bắt nạt ngươi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!