Tên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên.
Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về.
Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời.
Sau này khi hồi phục, hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, tóc buộc lỏng thành búi,
Đứng thẳng tắp, dáng người cao gầy, quả thực cũng có vài phần nhan sắc.
Thế nhưng Bùi Vân Xuyên này dù sao vẫn là kẻ chẳng ra ǵ, thói quen thái giám trong người không sao sửa được.
Vừa vào phủ, việc đầu tiên hắn làm là đi lấy chìa khóa từ quản gia, tự mình quản lý việc nhà.
Hắn không coi ai ra gì, hống hách ngang ngược.
Gương mặt vốn tú lệ, giờ đây lại trở nên đáng ghét vì cái tính chua ngoa, đanh đá của hắn.
Ta tuy là nữ nhi, nhưng được hoàng thượng đích thân phong hầu.
Trước kia, ta buôn bán vũ khí, lúc nào cũng phải đánh cược cả tính mạng của mình.
Cũng chính ta đã giúp đỡ đương kim thánh thượng, giúp ngài ấy công phá hoàng thành, lập nên triều đại mới.
Cho dù bây giờ đã được phong hầu, nhưng ta vẫn trị gia rất nghiêm khắc.
Quy củ trong phủ này tất nhiên là không thể phá bỏ dễ dàng, năm xưa, ta cũng từng nuôi một nam sủng có dung mạo khá giống Bùi Vân Xuyên.
Hắn ta ỷ vào sự sủng ái của ta mà phá bỏ quy củ, ta không chút do dự sai người đánh cho hắn ta một trận thừa sống thiếu c.h.ế. t rồi ném ra khỏi phủ.
Năm đó cũng là mùa đông giá rét, sáng hôm sau, khi đi ngang qua t.h. i t.h. ể bị c.h.ế. t cóng của hắn, ta thậm chí còn không chớp mắt, chỉ nhíu mày sai người đem vứt xác hắn ra bãi tha ma ngoài thành.
Vì vậy, người trong phủ không những không nghe theo Bùi Vân Xuyên, mà còn nhìn hắn như nhìn một kẻ chết.
Cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ấy gào thét cả ngày cũng không lấy được chìa khóa.
Lúc ta trở về, hắn ta càng thêm vênh váo, lớn tiếng mắng nhiếc hạ nhân trong phủ không biết điều, không có quy củ.
Ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không để ý đến hắn, một mạch đi vào chính sảnh.
Ta ngồi vào ghế chủ tọa, Bùi Vân Xuyên đứng bên cạnh, giật lấy ấm trà từ tay hạ nhân, vẻ mặt nịnh nọt rót cho ta một chén trà.
Ta thản nhiên nói với nha hoàn bên cạnh:
"Gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến đây."
Bên dưới, một hàng người quỳ xuống, kể tội Bùi Vân Xuyên.
Trớ trêu thay, cái tên không biết điều này vẫn chưa nhận ra đại họa sắp ập đến, còn sờ tay ta, lấy lò sưởi đưa cho ta ủ ấm.
Khi nổi giận, ta thường rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh đến đáng sợ, khiến cả căn phòng chìm trong im lặng.
Ta mới nghiêng đầu hỏi Bùi Vân Xuyên:
"Những gì bọn họ nói có phải sự thật không?"
"Tiểu tổ tông ơi, giờ ngài đã có quyền có thế, cũng nên để ta hưởng chút hào quang, sai bảo vài tên hạ nhân chứ." Bùi Vân Xuyên cười nói.
Quỳ xuống!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!