Đây là tiệc cưới của hắn, tiệc thành hôn lần thứ hai trong đời.
Vừa cười vừa uống cạn ly rượu các tân khách mời mọc, vừa ứng phó với những lời trêu chọc của họ, lại bắt đầu lo lắng cho cô gái đang một mình ngồi đợi trong tân phòng kia.
Mọi người thấy lòng hắn chẳng ở chỗ này, biết là hắn lo lắng cho cô vợ nhỏ, trêu đùa vài câu lại rót thêm vài chén rượu, cuối cùng cũng chịu thả hắn rời khỏi sảnh đường.
Ra phòng khách, gió đêm kéo tới, để cho hắn vốn đang chết choáng say cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nương Ngô gia nhỏ hơn hắn chín tuổi, trong ấn tượng của hắn vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần rất có cá tính, hắn chưa từng nghĩ đến một cô bé như vậy lại nảy sinh tình yêu đối với mình, thậm chí vì hắn vẫn không gật đầu gả cho ai.
Đợi hắn từ năm mười lăm tuổi đến khi nàng hai mươi bốn tuổi, đời người có bao nhiêu chín năm như thế? lại có bao nhiêu thời gian để chờ đợi?
Hạ qua đông đến, Trần thị ra đi đã mười năm, cây quýt hai người bọn họ cùng trồng trong sân giờ đã héo rũ chết già, chỉ còn lại gốc cây mục nát là minh chứng chứng tỏ nó từng sống ở nơi ấy.
Thế tử? Tỳ nữ cầm đèn lồng dẫn đường thấy Cố Chi Vũ đột nhiên dừng bước lại, vội vàng ngừng bước theo.
Cố Chi Vũ nhìn thoáng qua phía ngoài sân, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, chắp tay ở sau lưng, thở ra một hơi thật dài: Đi thôi.
Nâng tấm khăn voan lên, khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa của cô nương Ngô gia dần lộ ra, hắn không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay của nàng, cảm giác mềm mát theo đầu ngón tay truyền đến não.
Hắn đứng dậy lấy chiếc áo khoác của mình choàng lên trên người nàng, sau đó bưng hai chén rượu để ở trên bàn lên, đặt một ly vào lòng bàn tay
nàng.
Ánh nến ấm áp, tay hắn và tay nàng tương giao, sầu triền miên.
Vài ngày sau, Ngô Đông Vân cùng Dương thị tiến cung gặp Hoàng hậu, tuổi nàng xấp xỉ với tuổi của Hoàng hậu, thế nhưng lúc còn nhỏ bản tính nóng nảy, cương trực, cho nên chẳng mấy thân cận cùng Hoàng hậu, đến tận trước khi tiến cung, nàng còn suy diễn đủ mọi tình huống có thể xảy ra, thế nhưng trên thực tế, thái độ Hoàng hậu đối với nàng rất ôn hòa, thậm chí thuận miệng nhắc lại một vài chuyện từng xảy ra khi cả hai còn trẻ.
Hơn mười năm trôi qua, ngồi ôn lại những câu chuyện đã qua, thế nhưng lại giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Thời gian vừa tàn nhẫn lại là thứ tốt đẹp nhất, nó làm cho thời gian chúng ta từng sung sướng hạnh phúc trôi ra xa dần, lại để cho người đang trong trôi dạt trong thời gian ấy đạt được thứ mình mong cầu.
Nàng đã không còn trẻ, nhưng được gả cho người đàn ông mình đã âm thầm thích gần mười năm ròng.
Vị công tử hoàn mỹ đã từng cách mình rất xa rốt cục trở thành phu quân của nàng, trở thành một nửa kia của nàng.
Nàng đã không uổng phí mấy năm chờ đợi, thời gian cũng không cô phụ tấm chân tình của nàng.
Rời khỏi cung Càn Khôn, Cố Như Cửu đưa cho nàng rất nhiều thứ, còn nói với nàng rất nhiều về sở thích và thói quen của phu quân nàng.
"Tính cách huynh cả ôn hòa, nếu đại tẩu có gì không hài lòng hay không vui cứ nói với huynh ấy, chỉ cần nói với huynh ấy là ổn thôi, chớ để trong lòng." Hoàng hậu cầm tay nàng, tiễn nàng đến tận cửa chính cung Càn Khôn.
"Xin nương nương yên tâm."
Nàng yêu say đắm hắn nhiều năm như vậy, sao nỡ lòng để cho hắn khổ sở.
Đại tẩu. Ngay khi nàng nhấc chân định rời đi, Hoàng hậu gọi nàng lại.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy viền mắt Cố Như Cửu ửng đỏ, tựa như vui mừng lại tựa như sầu bi.
Thế nhưng Cố Như Cửu lại không nói gì cả, chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng, rồi khẽ cười quay lưng bước về tẩm điện.
Sau khi về đến nhà, nàng nghi hoặc nhắc chuyện này với phu quân, nào biết phu quân chỉ là cười lắc đầu.
"Nàng chớ suy nghĩ nhiều, Cửu Cửu… Hoàng hậu nương nương chỉ hy vọng chúng ta sống hạnh phúc với nhau thôi." Cố Chi Vũ đưa tay sờ đỉnh đầu nàng, sau đó rút ra một hộp bánh ngọt từ trong ngắn kéo đưa cho nàng.
"Đây là bánh ngọt được mua từ Lưu Tiên Cư?"
Ngô Đông Vân cầm lấy cái hộp, cảm động cười tươi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!