Dương thị đi vào tiểu viện của con gái, thấy hạ nhân bên trong tiến thoái đúng mực, ngay ngắn có trật tự, hài lòng gật lòng.
Kể từ lúc con gái được 8 tuổi đã sống một mình trong tiểu viện riêng, phần lớn hạ nhân trong viện đều do hai con gái tự mình chỉ dạy, thỉnh thoảng nàng cũng có đến kiểm tra nhưng không can thiệp nhiều.
Mẫu thân? – Cố Như Cửu vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên ghế bên cửa sổ để mấy nha hoàn lau tóc cho nàng, thấy Dương thị bước vào, liền đứng dậy nghênh đón.
"Đã trễ thế này rồi, sao giờ mới tắm rửa?" – Dương thị nhận vải bông trong tay Thu La, tiếp tục xoa tóc của Cố Như Cửu -
"Ban đêm lạnh, cẩn thận đừng để đau đầu."
"Con còn đang lo trời quá nóng đấy."
Cố Như Cửu cười hì hì ngoan ngoãn ngồi im, mặc cho Dương thị vừa đứng bên cạnh răn dạy, vừa lau tóc cho nàng.
"Có nóng đi nữa thì giờ đã tối."
Dương thị lại đổi một tấm khăn mềm, để tránh làm tổn thương mái tóc:
"Ngày mai phụ thân dẫn con tiến cung diện kiến Thái hậu. Ta không thể cùng con đi vào gặp vua nên có một số việc cần nói cho con biết."
Bảo Lục và mấy thiếp thân nha hoàn lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ.
"Trải qua việc lần này, Hoàng thượng sẽ mượn cơ hội nắm chắc quyền lực trong triều. Trước kia ta còn lo lắng biểu cô của con sẽ xảy ra tranh chấp với Hoàng đế, xem ra ta suy nghĩ nhiều quá." Nếu Chu Thái hậu có tâm tranh giành quyền lực cùng Hoàng đế, như vậy bố cáo lần này coi như có thể chính thức phát động, nội dung sẽ không có lợi cho Hoàng đế như vậy.
Trong bố cáo nói rõ, tổ tiên báo mộng cho ấu đế, nói là trong kinh sẽ xảy ra đại sự nhưng hoàn toàn không nói rõ sẽ là có động đất.
Nếu như không có phát sinh động đất, như vậy, trong kinh thành này nếu muốn xảy ra đại sự gì cũng chẳng mấy khó khăn, Hoàng đế cũng không rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Hễ Chu Thái hậu có chút tâm cơ muốn tranh quyền, có thể mượn sự việc này đem Hoàng đế biến thành một Hoàng đế bù nhìn xứng với tên thực.
Thế nhưng Chu Thái hậu lại không làm như vậy, trái lại toàn lực đưa Hoàng đế bước lên phía trước, muốn bồi dưỡng hắn trở thành một đấng minh quân chấp chưởng thiên hạ chân chính.
"Hoàng thượng nắm được quyền hành rồi, những người trong triều chắc chắn sẽ chen lấn nhau lấy lòng nịnh hót trước mặt hắn cũng nhiều hơn trước."
Dương thị sờ sờ tóc con gái, khẳng định đã khô hẳn mới bỏ chiếc khăn đang cầm trên tay xuống:
"Thân mẫu Hoàng đế chính là người của Tư Mã thị, lần này Tư Mã gia bởi vì địa chấn mà chịu cú sốc khá lớn, không chỉ có rất nhiều đồ cổ trân quý bị vỡ nát, còn có rất nhiều tàng thư trân quý cũng bị hư hại trong cơn mưa ngày thứ hai sau vụ động đất."
Nói đến đây, nét mặt Dương thị, Tư Mã gia nhất định sẽ cúi đầu trước Hoàng đế, những người thuộc chi thứ ba còn đang dự định vào triều làm quan, không cúi đầu trước Hoàng đế, ngày sau làm sao có thể leo đến địa vị cao?"
Cố Như Cửu cảm thấy có chút mơ hồ không giải thích được.
Người thế gia sở dĩ luôn lo lắng khi đối mặt với hoàng thất, không phải bởi vì họ nắm giữ rất nhiều thứ mà người nghèo túng không có khả năng học được, trong chốn quan trường chính là nơi hội tụ của một rừng thế gia, đôi bên tương hỗ đôi bên cùng có lợi sao?
Sao từ những lời mẫu thân nàng nói thì nàng lại không thấy phong quang giống như nàng tưởng tượng vậy?
"Thế gia bây giờ từ lâu đã không còn hiển hách giống như trăm năm trước." Dương thị thở dài một tiếng, nhưng không giải thích những điều này với con gái, mà chỉ nói:
"Ta nói với con những điều này, không phải là đang nói Tư Mã gia, mà là muốn con hiểu rõ thế cục hiện nay, để tự có tính toán trong lòng."
Cố Như Cửu nháy mắt, mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn sang Dương thị.
Dương thị thấy con gái như vậy, bất đắc dĩ cười nói:
"Mà thôi, dẫu sao con cũng còn nhỏ, không cần quan tâm những chuyện kia."
Tư Mã gia có hai cô nương chưa lấy chồng, tuổi tác xấp xỉ cùng Hoàng đế, chỉ sợ Tư Mã gia sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn kết thân cùng hoàng gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!