Khi thiên tai xảy ra, con người bỗng trở nên quá nhỏ bé.
Bất kể là thế gia hay bách tính bình thường, đứng trước trời đất đều được đối xử giống như nhau.
Mặt đất rung lắc dữ dội, không vì những cơn la hét khóc than mà chậm lại.
Ttrái lại tầng địa chất gãy đổ nghiền ép vẫn càng lúc càng mạnh hơn, phảng phất như trời đất đang chao lượn.
Mọi người tựa hồ nghe được tiếng ầm ầm từ dưới đất truyền lên, thanh âm đáng sợ này làm không ít người đang chạy trốn cũng quỳ rạp xuống đất, khóc cầu trời xanh bỏ qua tánh mạng của bọn họ.
Không biết cự long trở mình mệt mỏi hay là dân chúng khẩn cầu có hiệu quả, cơn địa chấn rốt cuộc cũng ngừng lại.
Thế nhưng không ít những gian nhà kiên cố giờ đã trở thành một đống phế tích, chung quanh vang lên những thanh âm kêu gọi người thân.
Trải qua cơn động đất đáng sợ, dân chúng tuy rằng tổn thất một ít tài sản nhưng trong nội tâm tràn đầy cảm kích đối với Hoàng thượng.
Nếu không phải Hoàng thượng nhân đức, được tổ tiên báo mộng hôm trước, sợ rằng lúc này bọn họ còn ngủ say và bị vùi thây trong đống đổ nát này, nào giữ được tánh mạng, đừng nói bảo vệ được tài sản trọng yếu của mình.
Không biết là ai hô to một tiếng:
"Hoàng thượng vạn tuế!" dẫn tới vô số dân chúng quay về phía hoàng cung quỳ rạp xuống dập đầu tạ ơn, hận không thể lập nên khối bài vị trường sinh cho Hoàng thượng.
Về phần chuyện Hoàng đế chỉ có mười ba tuổi, hơn nữa trong tư duy bách tính vốn đã sẵn bản tính sùng bái với hoàng gia, thì những điều này căn bản không phải đại sự gì.
Bọn họ mặc kệ lão Hoàng đế hay ấu đế, xấu xí hay đẹp đẽ, dù sao Hoàng thượng mới đăng cơ đã được tổ tiên phù hộ còn báo trước hiểm nguy, làm cho toàn bộ bách tính kinh thành tránh được một kiếp nạn tai, như vậy đã nói rõ Hoàng thượng chắc chắn là một đấng anh minh.
Thế nhưng trong kinh thành vẫn có một vài thế gia vọng tộc không được may mắn như thế, một số thế gia không tin tưởng, và vài hộ bách tính bình
thường vẫn ngủ ở trong nhà, bởi vì tự trong tham tâm của bọn họ đều xem tiểu Hoàng đế chẳng làm được đại sự gì.
Cho nên trong lúc bọn họ đang mơ màng ngủ, bỗng thức giấc bởi mặt đất rung động mạnh, cho dù đại đa số đều được các nô bộc trung thành bảo vệ mà tránh được kiếp nạn, thế nhưng vẫn không thoát khỏi thương vong tài sản, tổn thất đương nhiên cũng nhiều vô số kể.
Người của chi thứ ba Tư Mã gia cũng tổn thất không nhỏ, đứng nhìn phủ đệ bừa bộn, trong lòng vẫn còn hoảng sợ không thôi.
Tư Mã Linh đứng giữa đám người, trên mặt vẫn còn nhem nhuốc nước mắt, búi tóc tán loạn, không còn chút lãnh tĩnh kiêu ngạo thường ngày.
Tư Mã Hương đứng bên cạnh nhỏ giọng an ủi nàng, thế nhưng bản thân cũng không khá hơn bao nhiêu, không chỉ tóc rối như mớ bòng bong, mà quần áo còn dính bụi bặm, thê thảm không nói ra lời.
Bây giờ Tư Mã gia chật vật nói không nên lời, nhà bọn họ lẽ ra thuộc mẫu tộc của tiểu Hoàng đế, nhưng bọn họ chẳng mấy thân cận cùng tiểu Hoàng đế, thậm chí cảm thấy nhục nhã trước sự hồ đồ của đế vương, cho nên gần nửa năm qua chẳng qua chỉ cố làm đủ lễ quân thần mà thôi, chẳng có chút tình nghĩa nào đáng để nói đến.
Mà điều quan trọng hơn là tiểu Hoàng đế tựa hồ chỉ thân cận tân quý cùng mấy thế gia không mấy hiển hách, điều này càng khiến bọn họ sinh lòng bất mãn.
Chuyện động đất lần này, bọn họ cũng không để ý đến.
Nơi này chính là mảnh đất mấy triều đều hưng thịnh, tính ra đã gần nghìn năm, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện xảy ra động đất, làm sao có thể nói động là động ngay được?
Tiểu Hoàng đế chẳng qua hồ đồ nằm mộng, lại nghe theo mấy lời khoác lác của Cố gia, còn tin rằng có thật, cho dán bố cáo khắp nơi làm nhiễu loạn nhân tâm.
Cùng lâm vào thảm trạng ngoài Tư Mã gia ra còn có Lý gia, dưới ảnh hưởng của hai gia tộc này, còn có mấy nhà không có động tĩnh rục rịch khác nên trở thành mấy nhà bị tổn thất nghiêm trọng nhất sau cơn động đất.
Còn chưa kịp đau khổ, trong cung lại cử người xuống nói là khoảng thời gian này vẫn còn dư chấn của trận động đất, e sợ địa long vẫn chưa chịu yên giấc ngủ say, hy vọng các vị chú ý cẩn thận.
Mấy đại thế gia lúc trước không thèm để ý đến lời nói của tiểu Hoàng đế, lúc này ngoảnh đầu lại liếc nhìn phủ đệ nhà mình rối như mớ bòng bong, đành phải sai người hầu dựng lều, chật vật bước vào nghỉ tạm.
Quả nhiên, mấy ngày kế tiếp còn xảy ra thêm vài cơn động đất nhỏ, có đôi khi cũng rung lắc mạnh, khiến cho mọi người ai nấy cũng không dám ngủ say, hễ có chút rung động là lập tức giật mình tỉnh giấc.
Chuyện đáng mừng chính là nhờ đã được thông báo từ trước, những gia đình gánh chịu tai ương chỉ thuộc địa phận kinh thành, số người thương vong cũng không nhiều, chỉ vài căn nhà cùng đường xá gãy sập, tổn thất tài sản mà thôi.
Cũng may quốc khố Đại Phong chẳng thiếu tiền, sau khi bộ hộ tiến hành công tác thống kê sơ lược tổng thể, nhanh chóng thông qua một khoảng tiền cứu tế khẩn cấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!