Chương 34: (Vô Đề)

"Bệ hạ, trà sữa hạnh nhân đây." Bạch Hiền tay bưng khay, trên tay là chén trà sữa hạnh nhân còn đang bốc khói nghi ngút.

Tấn Ưởng bưng chén trà sữa lên uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, hương vị hạnh nhân nhàn nhạt xua tan mùi tanh của sữa, còn có vị ngọt đọng lại nơi cuống họng.

Uống một hơi cạn sạch chén trà sữa, Tấn Ưởng cầm ly nước do cung nữ đưa tới, súc sạch miệng, sau đó dùng khăn tay chùi miệng nói:

"Trà sữa của Trường Nhan huyện chủ dùng cũng là loại này sao?"

Đúng vậy, bệ hạ.

Bạch Hiền đem chén không đưa cho thái giám sau lưng, sau đó nhỏ giọng nói:

"Canh giờ không còn sớm, người xem…"

Tuy rằng trong đầu Tấn Ưởng vẫn còn nhớ đến vài bản tấu chương chưa đọc, thế nhưng nghĩ đến ánh mắt lo lắng ân cần mới vừa rồi của mẫu hậu cùng sư muội, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói:

"Đem mấy quyển du hí mấy ngày trước đây trẫm xem qua đưa đến đây, trẫm bỗng thấy buồn ngủ rồi."

Bạch Hiền yên lòng, tìm sách mang đến cho Tấn Ưởng, lại an tĩnh đứng ở một bên.

Liếc mắt đọc chưa đến nửa canh giờ, Tấn Ưởng để sách xuống, nói với Bạch Hiền:

"Gọi người tiến đến hầu hạ."

Bạch Hiền nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức có cung nữ thái giám đi đến, hầu hạ Tấn Ưởng rửa mặt và chỉnh lý giường chiếu.

Cẩn thận gỡ xuống mão ngọc trên tóc của Tấn Ưởng, nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp, Bạch Hiền mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ bắt đầu từ hôm nay, thiên hạ này sẽ có thay đổi lớn.

"Bạch Hiền, ngươi nói quý nữ nhà ai có thể đảm nhiệm ngôi vị hoàng hậu?" Tấn Ưởng giang hai cánh tay, nhìn thấy tay cung nữ đang giải trừ thắt lưng cho hắn khẽ run lên.

Tay Bạch Hiền đang cầm cái hộp cũng khựng lại, thậm chí phía sau còn toát mồ hôi lạnh:

"Bệ hạ, nô tỳ là người thấp hèn, nào có cơ hội nhìn thấy phương nhan của các quý nữ thế gia."

Phải không? Tấn Ưởng đi tới chiếc ghế trước mặt, ngồi xuống, giơ chân để cung nhân cởi vớ cho hắn, sau đó đặt chân vào trong chậu nước ấm, dòng nước ấm áp ôm lấy chân của hắn, vẻ mặt hắn hơi hòa hoãn hơn:

"Nghe nói hai ngày trước người của Tư Mã gia đi tìm ngươi?"

Bệ hạ! Sắc mặt Bạch Hiền trắng bệch, một tiếng bịch vang lên, Bạch Hiền quỳ gối trước mặt Tấn Ưởng:

"Nô tỳ có tội, thế nhưng nô tỳ tuyệt đối chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào cho người của Tư Mã gia."

Tấn Ưởng nhìn hắn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn mu bàn chân của mình.

Trời đêm mùa xuân vẫn mang theo hơi lạnh nhưng trên trán Bạch Hiền lại toát ra một tầng mồ hôi hột.

Trán hắn chạm đất, lắng nghe tiếng nước nhưng không dám mở miệng, bờ vai run rẩy, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình nhiều năm hầu hạ mà tha thứ cho hắn lúc này.

Rửa chân xong, cung nữ cầm vải bông tốt nhất lau khô những giọt nước còn đọng trên chân hắn, quỳ trên mặt đất giúp hắn mang vào một đôi giày vải mềm mại khác.

Tấn Ưởng đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Hiền, trầm mặc nhìn hắn không nói gì.

Bạch Hiền khắp người run rẩy, đợi một hồi lâu nhưng chẳng thấy Bệ hạ nói câu nào mà xoay người đi vào trong nội thất.

Bệ hạ, bệ hạ.

Hắn lê chân tiến lên phía trước mấy bước, lại bị sa trướng rơi xuống ngay trước mặt, không thể làm gì khác hơn là đập đầu binh binh với người đang đứng bên trong nội trướng.

"Bệ hạ, nô tỳ luôn trung thành với ngài, tuyệt không dám có nhị tâm, xin Bệ hạ minh giám." Chỉ vài cái, trán đã đổ máu nhưng hắn cũng không dám lau cũng không dám giảm bớt lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!