Chương 15: (Vô Đề)

Lý Hoài Cốc đứng ở trong sân.

Người thiếu niên có ý chí và khí phách ấy sau sự việc phát sinh ngoài ý muốn lần đó đã biến mất không còn chút dấu vết.

Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt có chút mệt mỏi rã rời nói:

"Mẫu thân vẫn không muốn gặp mặt phụ thân sao?"

Từ khi muội muội gặp chuyện không may bỏ mình, tình cảm phu thê giữa phụ thân cùng mẫu thân dường như lãnh đạm hơn hẳn.

Chỉ trong một đêm, mẫu thân thậm chí ngay cả cửa cũng không muốn để phụ thân bước vào.

Bầu không khí toàn bộ hậu viện lạnh như băng, suýt nữa ngay cả hắn cũng không thể thở nổi.

"Công tử, thân thể phu nhân khó chịu." – Người đáp lời là nô tỳ hồi môn bên cạnh Lý Ngô thị, giọng nói của nàng tuy ôn hòa lại tôn kính nhưng không che giấu được ý tứ Lý Ngô thị không muốn gặp ai.

Ta biết rồi. – Lý Hoài Cốc có chút mất mát, lại có cảm giác buông xuôi không rõ.

Trên thực tế, sâu trong nội tâm hắn cũng không dám đối mặt với ánh mắt bi thống của mẫu thân.

Quay sang cánh cửa đóng chặt rất cung kính hành lễ, hắn cất cao giọng nói:

"Xin mẫu thân chú ý giữ gìn sức khỏe, ngày mai nhi tử quay lại thăm."

Lý Ngô thị ngồi trong phòng mờ tối, lắng nghe âm thanh của con trai ngoài cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Bóng nữ nhân đầu tóc rối bời ẩn hiện trong gương đồng, tuy rằng da thịt trắng nõn như cũ nhưng đã không còn mịn màng phấn nộn giống như lúc còn trẻ.

Nàng hao tổn nửa đời người trong cái đình viện âm u quạnh quẽ này, đến sau cùng ngay cả con mình cũng không thể chăm sóc chu toàn.

"Lễ nghĩa liêm sỉ, thế gia vinh nhục."

Nàng cười ha ha, vung tay hất tất cả mọi thứ đang bày biện trên bàn xuống đất, khuôn mặt vừa cười vừa khóc như điên như dại:

"Chẳng qua chỉ là một đống ô tạp, nam đạo nữ xướng ngụy quân tử mà thôi!"

Phu nhân! – Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của tiểu nha hoàn, chỉ là bình thường nàng rất uy nghiêm, không dám tùy ý vào cửa.

Ta không sao. – Sắc mặt Lý Ngô thị đột nhiên bình tĩnh trở lại, khom lưng nhặt hai nửa sừng tê giác vừa rơi xuống đất lên, sau đó nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc của mình, chậm rãi kết thành búi tóc.

Thứ Tư Mã gia muốn có, sao nàng có thể để bọn họ dễ dàng đạt được như vậy? Con gái nàng không thể lấy được thì Tư Mã gia cũng đừng nghĩ mình sẽ chiếm được.

Trên đời này, con gái nhà ai cũng có thể làm hoàng hậu, riêng chỉ có Tư Mã gia và Lý gia là không thể!

Trong kinh thành, trời liên tục đổ mưa phùn mấy ngày liên tiếp.

Cố Như Cửu ở trong nhà đợi chừng mấy ngày, mỗi ngày uống đủ loại canh bổ thân và an thần, cảm giác mình sắp đi không nổi nữa, còn nghe rõ tiếng nước ọc ạch phát ra từ bụng mình.

Cũng may ngày hôm đó Thái hậu triệu kiến, nàng cuối cùng cũng thoát được hai chén canh thuốc bổ.

Mã xa từ trong Ninh Bình Hầu phủ lướt qua những con phố quen thuộc tiến thẳng qua Chu Tước môn vào hoàng cung, ngừng lại ngoài cửa lớn cung Khang Tuyền.

Cố Như Cửu vừa xuống xe ngựa liền thấy Lưu cô cô chờ ở cửa, lúc này liền nở nụ cười tươi nói:

"Lưa cô cô dạo này khỏe không?"

"Cám ơn Huyện quân đã hỏi, lão nô hết thảy đều tốt." – Lưu cô cô tuy là ma ma có địa vị nhất bên cạnh Thái hậu nhưng ở trước mặt Cố Như Cửu cũng không tỏ vẻ quý phái gì, trái lại còn khom người quỵ gối hành lễ với Cố Như Cửu.

Đưa tay nâng Lưu cô cô dậy, Cố Như Cửu cười híp mắt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!