Chương 20: (Vô Đề)

Hiệu trưởng Tôn tươi cười nghênh đón, nắm lấy tay Lục Thời Ngôn, rồi vừa đẩy vừa kéo đưa Lục Thời Ngôn, Thẩm Tử Văn và Hứa Thần Hi cùng đến văn phòng hiệu trưởng.

"Thưa thầy hiệu trưởng Tôn, đây chính là cách hành xử mẫu mực của giáo viên trường mình sao?"

Vừa bước chân vào văn phòng hiệu trưởng, Lục Thời Ngôn đã ngồi phịch xuống ghế sofa, săm soi nhìn Thẩm Tử Văn vừa đi theo vào.

"Quyến rũ phụ nữ có chồng, hành hung quân nhân, phá hoại hôn nhân quân nhân, mỗi tội này thôi cũng đủ để hắn chịu trách nhiệm rồi."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn nhận lấy tách trà thầy hiệu trưởng Tôn đưa cho, nhấp một ngụm, ánh mắt khiêu khích vẫn không rời khỏi Thẩm Tử Văn.

Thẩm Tử Văn đón nhận ánh mắt của Lục Thời Ngôn, không hề nao núng, mà chỉ khẽ mỉm cười:

"Nếu quân nhân ai cũng không phân biệt đúng sai như anh, vậy tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn."

"Thưa thầy hiệu trưởng Tôn, thầy nghe rõ cả rồi đấy, thêm một tội nữa, xúc phạm sĩ quan."

Nghe Lục Thời Ngôn nói, thầy hiệu trưởng Tôn liếc mắt cảnh cáo Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má.

Thằng nhóc này, từ thời sinh viên đã không để ông yên tâm rồi.

Nhưng Thẩm Tử Văn không hề để lời cảnh cáo của thầy hiệu trưởng vào tai, chỉ nhún vai nhìn ông.

Ngược lại, Hứa Thần Hi có chút hoảng hốt. Cô đưa tay kéo tay áo Thẩm Tử Văn, nhỏ giọng bảo anh đừng nói nữa.

Chọc giận Lục Thời Ngôn, biết đâu anh ta thật sự yêu cầu thầy hiệu trưởng đuổi việc anh.

"Anh Lục, vậy theo anh thì chuyện này..."

"Theo tôi thấy, người này đã bại hoại đạo đức nhà giáo, không còn xứng đáng làm giáo viên nữa."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn vắt chéo chân, lại nhấp một ngụm trà. Nghe Lục Thời Ngôn nói, Hứa Thần Hi lập tức ngẩng đầu lên.

Cô biết ngay mà, Lục Thời Ngôn nhất định sẽ làm như vậy.

Nhưng đúng lúc Hứa Thần Hi chuẩn bị bước lên biện hộ cho Thẩm Tử Văn, thì một giọng nói uy nghiêm mà già nua vang lên từ ngoài văn phòng.

"Cậu nói, ai không thích hợp làm giáo viên?"

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn được đẩy vào. Chân ông đắp một tấm chăn dày.

Nhưng dù ngồi trên xe lăn, khí chất uy nghiêm khiến người ta phải kính nể vẫn không thể che giấu được.

"Ôi dào, Thẩm Sư trưởng, chuyện nhỏ như vậy, sao lại làm phiền ngài đích thân đến đây?"

Vừa nói, thầy hiệu trưởng Tôn vừa định tiến lên nhận tay vịn xe lăn thì đã bị Thẩm Tử Văn bên cạnh nhanh tay hơn một bước.

"Ông nội, sao ông lại đến đây?"

Ông nội?

Nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Tử Văn, Hứa Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu.

Vị Sư trưởng tiền nhiệm này Hứa Thần Hi từng nghe bố Lục nhắc đến, ông ấy có thể coi là một nhân vật huyền thoại.

Khi chiến tranh loạn lạc, chính Thẩm Sư trưởng đã một mình bảo vệ người dân cả một ngôi làng. Chỉ là sau trận chiến đó, ông cũng mất đi đôi chân.

"Đồng chí Tiểu Lục, cháu trai tôi có đủ tư cách trở thành giáo viên hay không, không phải một mình cậu có thể đánh giá."

Nhìn ông nội Thẩm uy nghiêm, Lục Thời Ngôn không khỏi đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!