Không hiểu vì sao, khi Lạc Vân Sơ trở về, Lục Thời Ngôn luôn cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Thần Hi là dư thừa, nhưng bây giờ cô ấy thực sự đã đi rồi, anh lại chẳng thể vui nổi.
Siết chặt chiếc nhẫn trong túi áo, Lục Thời Ngôn cuối cùng quyết định đi tìm bố mẹ hỏi cho rõ ràng.
Nhà họ Lục.
"Bố, mẹ, mau nói cho con biết, rốt cuộc thì Sứa Thần Hi đã đi đâu rồi? Con là chồng của cô ấy, con có quyền được biết."
Vừa bước vào nhà, Lục Thời Ngôn đã vội vã muốn biết tung tích của Hứa Thần Hi.
Không có anh, rốt cuộc Hứa Thần Hi có thể sống ở đâu?
"Chồng? Lục Thời Ngôn, anh còn nhớ mình là chồng của cô ấy sao? Vậy anh đã làm gì cô ấy, mà khiến cô ấy không chút do dự ký vào cái này?"
Vừa nói, bố Lục vừa lấy ra tờ đơn ly hôn từ trong ngăn kéo. Nhìn tờ giấy trắng mực đen trên bàn, Lục Thời Ngôn lập tức ngơ ngác.
Anh và Hứa Thần Hi đã ly hôn rồi sao?
Chuyện khi nào vậy?
Hơn nữa trên đó còn có chữ ký của anh. Anh hoàn toàn không nhớ mình đã từng ký vào tờ đơn ly hôn nào.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lục Thời Ngôn, cuối cùng bố Lục cũng lên tiếng:
"Cuối năm ngoái bố đã nhắc con chuyện này rồi, nhưng con lúc nào cũng lơ đãng. Lúc bảo con ký tên, con cũng không biết đang nghĩ gì. Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi rồi, sao, con lại hối hận à?"
Nghe bố nói, Lục Thời Ngôn hoàn toàn không thể nhớ nổi lúc đặt bút ký tên, anh đã nghĩ gì trong đầu.
"Bố, rốt cuộc Hứa Thần Hi đã đi đâu rồi?"
"Ta sẽ không nói cho con biết."
Bố...
Lời từ chối của ba khiến giọng Lục Thời Ngôn trở nên sốt ruột và bồn chồn. Thấy hai bố con sắp cãi nhau, mẹ Lục kịp thời xuất hiện, cắt ngang câu chuyện.
"Thời Ngôn à, có lẽ duyên phận của con và Thần Hi đến đây là hết rồi! Vân Sơ đã trở về, nếu con yêu con bé, đừng làm nó thất vọng nữa."
Nói rồi, mẹ Lục vỗ vai con trai, sau đó kéo tay chồng, xoa lưng cho ông.
Đúng lúc này, Lạc Vân Sơ xách theo quà bước vào nhà họ Lục:
"Thưa hai bác, đây là chút quà con mua biếu hai bác, mong hai bác đừng chê."
Vừa nói, Lạc Vân Sơ vừa định đặt chai rượu và máy mát
-xa xuống bàn thì thấy Lục Thời Ngôn đang đứng quay lưng về phía cửa.
"Anh Thời Ngôn cũng ở đây ạ! Em biết thế đã đi cùng anh rồi, em không rõ hai bác thích gì nên mua tạm chút đồ."
Vừa nói, Lạc Vân Sơ vừa đặt quà xuống bàn, đúng lúc đó, cô bất chợt nhìn thấy tờ giấy chứng nhận ly hôn trên bàn, mắt Lạc Vân Sơ chợt sáng lên.
"Anh Thời Ngôn, tối nay anh đi xem phim với em nhé? Phim mới ra dịp Tết, em còn chưa xem!"
Cô xoay người đến bên Lục Thời Ngôn, nắm lấy tay anh, rồi nép vào lòng anh, hệt như một cô gái mới yêu đang e ấp.
Nhưng cảm nhận được sự nhiệt tình của Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn lại thấy lòng mình bỗng dưng khó chịu.
Anh ta bực bội đẩy Lạc Vân Sơ ra, liếc nhìn sang người cha đang giữ vẻ mặt trầm trọng y như mình, rồi quay người bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!